Anh đẹp trai có vẻ nhận ra ánh mắt có phần “biến thái” của tôi, bèn liếc nhìn tôi một cách khinh bỉ, sau đó hơi dịch người sang một bên.
Nhưng theo động tác đó, bình giữ nhiệt lại bị anh ôm chặt hơn.
Khoan đã, tôi thật sự khát nước mà…
Tôi là người khá nhát, chọc tôi phát điên thì tôi cũng chẳng dám làm gì cả.
Cũng như bây giờ, tức giận đến mức chỉ biết gãi đầu, gãi lưng một cách bất lực.
Đúng lúc tôi đang đau đầu nghĩ cách lấy lại bình nước thì thấy anh bấm mở nắp bình, định giơ lên uống.
Tôi trợn to mắt, hoảng hốt.
Không phải chứ, anh anh anh!!!
Chơi thì chơi, nhưng sao lại uống nước của người khác vậy!
Tôi hoảng quá, không quan tâm mình có nhát gan hay không nữa, không thể để “bảo bối” của tôi bị “xâm phạm” được!
Đẹp trai cũng không thể!
Tôi lập tức nghiêng người qua, giật lấy bình nước rồi uống ừng ực hai ngụm để thể hiện chủ quyền.
Uống xong, tôi “cạch” một tiếng đóng nắp lại.
Một loạt động tác trơn tru khiến tôi cảm thấy mình cực kỳ ngầu.
Lúc này tôi mới nhận ra anh chàng đối diện đang nhìn tôi đầy kinh ngạc.
Như thể vừa chứng kiến điều gì đó làm đảo lộn thế giới quan của anh vậy.
Ánh mắt phức tạp, vừa dò xét vừa nghi hoặc của anh khiến tôi rùng mình.
Nhưng tôi đã giành lại được bình giữ nhiệt nên không còn sợ anh nữa.
Thế là tôi giả vờ tức giận, trừng mắt nhìn anh: 'Gì đấy? Chưa thấy người đẹp uống nước bao giờ à?'
Anh chàng đẹp trai nghe vậy thì nghiêng đầu, tháo tai nghe xuống, người hơi ngả ra sau, khóe môi nhếch lên nhưng chân mày vẫn cau lại, như thể tức quá mà bật cười.
“Ừm, người đẹp uống nước của tôi thì chưa thấy bao giờ.”
Tôi: “?”
Tôi nhìn chằm chằm bình nước trong tay, xác nhận đây chính là của mình rồi ngước lên nhìn anh đầy khó hiểu.
Rõ ràng hình dáng snoopy này không giống đồ con trai dùng mà?
Anh chậm rãi nói:
“Đây là bình của tôi, vừa mới lấy ra từ trong túi.”
“Người bên cạnh cũng thấy, có thể làm chứng.”
Nói rồi, anh vỗ vỗ vai anh chàng đeo kính bên cạnh.
Anh chàng đó nhìn qua, thấy anh đẹp trai chỉ vào bình nước trong tay tôi liền lập tức hiểu chuyện, nhìn tôi với ánh mắt đầy thương xót rồi gật đầu:
“Là của anh ấy, tôi tận mắt thấy anh ấy lấy từ trong túi ra.”
3.
“Không tin thì đi kiểm tra camera đi.”
Anh chàng đẹp trai có vẻ cũng bực bội, anh cau mày, giọng nói trở nên thiếu kiên nhẫn.
Tôi cúi đầu nhìn chiếc bình trong tay rồi lại ngước lên nhìn anh.
Thật ra cũng chẳng cần kiểm tra camera làm gì.
Bởi vì tôi đột nhiên nhớ ra rồi.
Lúc chờ lấy cà phê trong quán, tôi đặt bình nước lên quầy thu ngân rồi quên lấy.
Bảo sao hôm nay thấy ba lô nhẹ hẳn!
Tôi vô cùng tuyệt vọng.
Vất vả lắm mới có một lần dũng cảm, ai ngờ tôi mới là con hề!
Đã vậy còn bất cẩn uống chung nước với người lạ, chẳng phải là “gián tiếp hôn môi” rồi à!
Một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong lòng tôi.
Mặt tôi nóng rực, đỏ đến tận mang tai.
Tự dưng lại nhớ đến mấy bài báo về việc uống nhầm nước mà bị bệnh.
Tôi lập tức bật dậy, lao vào nhà vệ sinh, liên tục nôn khan, súc miệng nhiều lần.
Sau khi ổn định lại tinh thần, tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh, anh chàng đẹp trai đang đứng ngay cửa.
Sắc mặt anh không được tốt lắm.
Anh dựa vào tường, giọng nói trầm thấp:
“Sợ tôi có bệnh à? Vậy ngày mai tôi đi kiểm tra sức khỏe, có kết quả sẽ đưa ngay cho cô xem.”
“Như vậy thì ngại quá…” Tôi gãi gãi đầu.
Nhưng thật ra tôi cũng không phản đối.
“Lúc nãy cô chẳng thèm hỏi han gì đã giật cốc nước của tôi mà uống, sao không thấy cô ngại vậy?”
”…”
Tôi nghĩ một lúc rồi nói tiếp:
“Vậy chúng ta trao đổi liên lạc đi, đến lúc đó phí kiểm tra bao nhiêu tôi sẽ chuyển lại cho anh.”
Nghe vậy, anh nhướn mày, rồi như chìm vào suy nghĩ, khẽ cười một tiếng.
Một lúc sau mới đáp:
“Không cần, trưa thứ tư tuần sau gặp trước thư viện.”
Cmn! Anh nghĩ tôi bày trò này để xin cách liên lạc chắc!
4.
Bị chuyện này quấy rầy, tôi hoàn toàn mất đi hứng thú học hành.
Thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi thư viện ngay lập tức.
Việc đầu tiên tôi làm chính là chạy thẳng đến quán cà phê để lấy lại bình nước của mình.
Đến nơi, tôi tìm quanh nhưng chẳng thấy đâu.
Tôi hỏi chị thu ngân:
“Chị ơi, lúc nãy em để quên bình nước ở đây, màu trắng, có hình Snoopy.”
Chị ấy có vẻ mới đổi ca, gương mặt đầy ngơ ngác bảo tôi đợi một chút.
Một lúc sau, chị ấy gọi một anh nhân viên đang xay cà phê đằng sau ra hỏi:
“Lúc nãy cậu có thấy bình nước nào ở đây không?”
Anh chàng kia suy nghĩ rồi đáp:
“Hình như lúc nãy anh Tịch ra ngoài có cầm theo.”
Nói rồi, anh ta chỉ tay về phía cửa:
“Kia kìa, trong tay ông chủ đấy.”
Tôi nhìn theo hướng tay chỉ liền thấy anh đẹp trai khiến tôi xấu hổ ban nãy đang ôm bình giữ nhiệt snoopy đẩy cửa bước vào.
Chị thu ngân gọi anh:
“Anh Tịch, cái bình đó là của cô gái này để quên ở đây mà, sao anh lại lấy đi vậy?”