Vì cửa phòng bao chỉ khép hờ nên tôi có thể nghe rõ ràng tiếng trò chuyện bên trong.
“Anh Việt, trúng anh rồi! Chọn thật lòng hay thử thách?”
“Thật lòng.”
Giọng nói trong trẻo và điềm đạm của Tịch Việt vang lên.
“Cô gái mà anh thích có đang ở đây không?”
Tôi âm thầm phỉ nhổ sự nhàm chán của những trò chơi này.
Sợ làm phiền mọi người nên cúi thấp người, định lách qua khe cửa bước vào.
Kết quả chân vấp phải mép cửa, tay vô tình đẩy mạnh làm cửa vang lên một tiếng “rầm”.
Mọi người trong phòng đều quay đầu nhìn tôi.
Tôi vội vã chỉnh lại tóc, ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt của Tịch Việt—người vừa lắc đầu để trả lời câu hỏi.
Anh thoáng sửng sốt rồi nhanh chóng che giấu cảm xúc.
Tôi liên tục xin lỗi rồi vội vàng chạy đến chỗ Trần Ngọc.
Cô ấy vừa rót trà vừa cười nhạo tôi đầy khoái chí.
Tôi tức tối lườm cô ấy.
Tôi không dám ngẩng đầu lên nhưng lại có cảm giác có một ánh mắt đang nhìn mình.
Vì bị tôi làm gián đoạn, mọi người đều không chú ý đến câu trả lời của Tịch Việt.
Người dẫn trò chơi hỏi lại lần nữa: “Anh Việt, người anh thích có ở đây không?”
“Có.”
Lời vừa dứt, cả phòng liền ồ lên, huýt sáo vang trời.
Mấy nữ sinh đỏ mặt, ánh mắt đầy mong đợi nhìn về phía anh.
Trần Ngọc ghé sát tai tôi thì thầm:
“Anh ấy là chủ tịch câu lạc bộ mô hình toán, đẹp trai, học giỏi, còn siêu giàu. Cái quán cà phê cậu hay đến uống là của anh ấy đấy.”
“Trước đây có một hoa khôi uống nhầm đồ của anh ấy, anh ấy tức đến mức sửa sang lại cả quán luôn.”
“Từ đó không ai dám theo đuổi anh ấy nữa.”
“Cậu đoán xem cô gái nào may mắn được anh ấy thích?”
Tôi không quan tâm lắm, bụng đói đến mức không còn sức đáp lại.
Tôi cầm chén súp trên bàn xoay uống một hớp, cảm thán: “Wow, súp này ngon thật đấy.”
Trần Ngọc kinh ngạc nhìn tôi:
“Không phải chứ? Lan Dĩ Sanh, cậu đói đến mức này rồi à?”
Tôi gật đầu: “Ừ, ăn mì gói mấy ngày liền, đói thật mà.”
Trần Ngọc nhìn tôi đầy khinh bỉ:
“Nhưng cậu cũng không thể uống canh của anh Tịch như vậy chứ!”
Tôi: “?”
“Chén súp cậu vừa uống là của anh ấy đấy.”
Trần Ngọc nhắm mắt lại, cố gắng tiêu hóa thông tin:
“Hồi nãy anh ấy vừa mới múc xong thì bị gọi chơi trò chơi, còn chưa kịp uống đâu.”
Tôi: “…”
Được rồi, tôi đúng là đói quá rồi.
Tôi cứ tưởng bát canh đó được ai đó đặc biệt xoay đến trước mặt mình.
Khóe miệng tôi giật giật, bỗng cảm thấy bát canh trên tay như một quả bom có thể nổ tung bất cứ lúc nào, hoàn toàn hủy diệt tôi.
Tôi ngẩng đầu lên liền thấy Tịch Việt khoanh tay, dựa vào lưng ghế ung dung nhìn tôi.
Không khí xung quanh rơi vào một sự im lặng kỳ quái.
Cảm giác như tất cả mọi người đều đang chờ phản ứng của anh ấy.
Tôi vội vàng xin lỗi:
“Xin lỗi nhé, tôi không biết đây là của anh…”
“Ừ, không sao, tiếp tục chơi đi.”
Tịch Việt trông có vẻ rất vui, hoàn toàn không giống một người có tính sạch sẽ quá mức như lời đồn.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục quay thìa chơi trò chơi.
“Trời ơi, chuyện gì vậy? Hai người các cậu là sao đây? Lan Dĩ Sanh, khai thật mau!”
Trần Ngọc túm lấy tay tôi, liên tục truy hỏi.
Chưa kịp để tôi trả lời, cái muỗng như có thù oán gì với Tịch Việt, lại chỉ trúng anh ấy.
“Lại là thật lòng à?”
“Thật lòng.”
“Nụ hôn đầu còn không?”
“Không còn.”
Cả phòng lại bùng nổ với những tiếng huýt sáo và reo hò.
Một nam sinh trêu ghẹo:
“Nếu là kiểu gián tiếp qua một bát canh thì không tính đâu nhé!”
Bất ngờ bị kéo vào, tôi ngượng chín mặt, cúi đầu thật thấp.
“Không phải uống canh, là hôn thật.”
Giọng nói trong trẻo của Tịch Việt ẩn chứa một chút tự hào.
Giống như… cố ý nói cho người đó nghe vậy.
“Ai thế nhỉ? Để tôi xem, ai đỏ mặt nhất, chắc chắn chính là người đó!”
Ngọn lửa hóng hớt của Trần Ngọc bùng lên mãnh liệt, cô ấy ngồi thẳng lưng, dáo dác nhìn quanh phòng.
“Này, Lan Dĩ Sanh, cậu đừng ăn nữa, mau giúp mình đoán xem nào!”
Tôi bị cô ấy vỗ một cái suýt nữa thì bị sặc, ho nhẹ một tiếng.
Cô ấy quay sang nhìn tôi:
“Khoan đã, sao mặt cậu đỏ vậy?
“Sao mình thấy cả phòng này chỉ có mình cậu đỏ mặt nhất vậy? Cậu làm sao thế hả?”
9.
Trên đường về, Trần Ngọc càng nghĩ càng thấy có gì đó sai sai.
Cô ấy cứ bám lấy tôi, nhất quyết bắt tôi nói rõ quan hệ giữa tôi và Tịch Việt.
Không hổ là sinh viên truyền thông, độ nhạy với chuyện bát quái đúng là như chó săn mùi.
Tôi đành kể hết chuyện uống nhầm nước trong thư viện và đi kiểm tra sức khỏe cùng anh ấy.
Nhưng nghĩ lại, chắc Tịch Việt cũng không nhớ chuyện hồi nhỏ của chúng tôi nên tôi không nhắc đến nữa.
Trần Ngọc nghe xong thì phấn khích vỗ lên đầu tôi, mắt sáng rực giao nhiệm vụ:
“Đuổi theo, đè anh ta xuống! Mạnh mẽ lên nào!”
“Dây tơ hồng đã đưa đến tận miệng rồi, chỉ chờ cậu có muốn ăn hay không thôi.”