Âm thầm thích em - 7

Chỉ thấy một đống chăn dày cộm, nửa khuôn mặt của Tịch Việt vùi trong đó.
 
Khoan đã?
 
Diễn biến này là sao?
 
Trong lúc đầu óc không được bình thường của tôi còn đang nghĩ xem nên lật chăn của anh bằng tư thế đẹp trai nào thì giọng nói yếu ớt của anh vang lên:
 
“Muốn uống nước.”
 
“À… ồ ồ.”
 
Tôi cuối cùng cũng nhận ra, anh bị bệnh, tội vàng ra ngoài rót một ly nước ấm mang vào.
 
Lúc đến gần, tôi cảm nhận rõ ràng hơi nóng từ người anh tỏa ra.
 
Tôi lấy khăn giấy ướt lau tay, rồi đặt mu bàn tay lên trán anh.
 
Nóng đến mức tôi giật mình rụt tay lại.
 
“Anh sốt rồi!”
 
“Ừ…”
 
Tịch Việt mơ màng đáp một tiếng, khẽ động đậy trong chăn.
 
Với cử động này, cả khuôn mặt anh lộ ra ngoài.
 
Vì nhiệt độ cao, gương mặt vốn trắng nay lại đỏ ửng.
 
Hàng mi khẽ rung, đôi mày nhíu lại vì khó chịu, bàn tay thon dài đặt hờ trên chăn.
 
Mặc dù ốm sốt thì rất đáng thương, nhưng bộ dạng này của anh thật sự rất đẹp.
 
Đặc biệt là đôi môi kia, đỏ đỏ hồng hồng, trông cứ muốn cắn một miếng.
 
Tôi không kiềm chế được mà nuốt nước bọt một cái.
 
Anh chống người dậy uống nước, hơi mở mắt nhìn tôi, ánh mắt long lanh, mờ mịt.
 
Tôi chưa từng biết đàn ông lúc sốt lại gợi cảm thế này.
 
“Đừng nhìn nữa, tìm giúp tôi viên thuốc đi, sắp cháy người rồi.”
 
Tôi chạy ra tìm thuốc cho anh, sau khi uống xong, thuốc phát huy tác dụng rất nhanh, chẳng bao lâu anh đã ngủ thiếp đi.
 
Không yên tâm để bệnh nhân ở một mình, tôi ngồi bên cạnh trông chừng, đợi đến khi anh hạ sốt rồi mới đi.
 
Điện thoại hết pin, tôi chẳng còn việc gì làm, đành nhìn anh, lại nhìn, rồi lại nhìn.
 
Chậc, đẹp trai thật, nhìn mãi không chán, muốn yêu ghê.
 
Suy nghĩ này bám rễ, mọc mầm, không thể kiềm chế nổi.
 
Một tia lý trí bảo tôi đừng suy nghĩ lung tung nữa.
 
Tôi bèn tìm thứ khác để phân tán sự chú ý.
 
Thế là cầm lên một xấp tài liệu ở bên cạnh.
 
Là kết quả kiểm tra sức khỏe của Tịch Việt.
 
Tôi lướt qua vài thông tin.
 
Chiều cao 1m87, nặng 72kg, dáng người vừa chuẩn.
 
Các chỉ số đều bình thường, sức khỏe rất tốt.
 
Tôi lật tiếp vài trang, đột nhiên nhìn thấy một con số kỳ quái---19
 
Không phải tuổi tác.
 
Khoan đã? Còn đo cả thứ này sao?
 
Hình như cũng lợi hại đó chứ.
 
Vì Trần Ngọc hay bảo tôi rằng, nam chính trong tiểu thuyết toàn 18, ngoài đời chưa từng thấy ai.
 
Tôi có chút chột dạ đặt lại kết quả kiểm tra sức khỏe vào chỗ cũ.
 
Hai tay đặt ngay ngắn lên đùi, ngoan ngoãn tiếp tục ngồi trông chừng Tịch Việt.
 
Lúc đo nhiệt độ cho anh, cúc áo ngủ đã mở ba chiếc.
 
Cổ và xương quai xanh lộ ra, mơ hồ thấy được cả phần cơ ngực rắn chắc, trắng trẻo.
 
Đẹp quá, muốn chạm vào.
 
Người chính trực như tôi đã phải kiềm chế cả một buổi tối rồi.
 
Tôi nhìn đồng hồ, định đo nhiệt độ cho anh thêm lần nữa.
 
Vừa đứng dậy, vì ngồi bắt chéo chân quá lâu nên chân bị tê.
 
Một cơn tê rần như điện giật khiến tôi khụy chân, nửa người ngã xuống giường anh.
 
Khoảng cách giữa môi tôi và môi anh chưa đến nửa nắm tay.
 
Tịch Việt từ từ mở mắt, tôi nhìn thấy trong đôi mắt ướt át của anh phản chiếu khuôn mặt bàng hoàng của tôi.
 
Anh đã hạ sốt, giọng nói có sức lực hơn, nhưng hơi thở vẫn còn nóng.
 
“Sao vậy? Lại muốn nhân lúc anh bị sốt rồi hôn trộm à?”
 
Lại?
 
11.
 
Đầu óc tôi như có sấm nổ tung, hoàn toàn trống rỗng.
 
Anh đều biết hết, cái gì cũng biết.
 
Năm bảy tuổi, Tịch Việt bị ốm.
 
Mẹ tôi dẫn tôi đến nhà anh chơi, vừa ngồi xuống, mẹ anh và mẹ tôi nghe thấy tiếng rao bán tàu hủ ngoài đường.
 
Họ bảo tôi trông chừng Tịch Việt để họ đi mua.
 
Lúc đó tôi đang ôm một con thú bông ngồi trên ghế nhỏ gần giường anh.
 
Trẻ con luôn có suy nghĩ ngây thơ.
 
Tôi nghe thấy mẹ anh gọi điện xin phép giáo viên, nói rằng anh bị sốt, ngày mai không thể đi học.
 
Phản ứng đầu tiên của tôi là, vậy nếu tôi cũng bị ốm thì có thể nghỉ học không?
 
Làm sao để bị ốm đây?
 
Tịch Việt hình như bị dính mưa mới sốt.
 
Nhưng hôm nay không có mưa.
 
Mẹ anh vừa dặn tôi: “Sanh Sanh, đừng lại gần Tiểu Việt quá, sẽ bị lây bệnh đó.”
 
Lây bệnh!
 
Thế là trong suy nghĩ của tôi lúc đó, chỉ cần đến gần anh là có thể bị bệnh.
 
Tôi bước từng bước nhỏ đến gần, nhảy lên giường anh như mọi khi, chui vào trong chăn.
 
Người Tịch Việt rất nóng, tôi áp sát lưng ôm anh.
 
Người anh có mùi sữa tắm thoang thoảng xen lẫn vị đắng của thuốc cảm.
 
Hòa trộn vào nhau lại tạo thành một mùi thơm kỳ lạ.
 
Tôi không nhịn được cọ cọ vào người anh, nhưng cảm thấy như vậy vẫn chưa bị lây.
 
Tôi chống tay, nhìn gương mặt đẹp trai của Tịch Việt, trầm tư một lúc.
 
Ánh mắt dán chặt vào đôi môi đỏ hồng kia.
 
Môi anh đẹp quá, trông giống như một viên kẹo mềm.
 
Tôi quên mất mục đích muốn bị bệnh, cúi xuống hôn nhẹ lên môi Tịch Việt.
 
Làm xong, tôi còn chép miệng như thể đang thưởng thức.
 
Nhìn anh vẫn nhắm chặt mắt, dáng vẻ ngủ yên bình như vậy khiến tôi hoàn toàn không nghi ngờ rằng anh thật ra đã tỉnh từ lâu, chỉ là đang giả vờ ngủ mà thôi.
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo