Tôi đang nghiêm túc nhìn đường nét trên khuôn mặt anh, bất ngờ anh thốt ra câu này, tôi trực tiếp bật cười, vỗ một cái vào vai anh ấy, nói: "Nói gì vậy, chẳng quan trọng chuyện hơn thua một hai phần này, muốn tranh thì tranh cái lớn."
Anh ấy ngước mắt nhìn tôi, sắc mặt anh trầm xuống trông khá đáng sợ.
Đôi mắt sâu thẳm sắc bén, mang theo một loại chiếm hữu khó nhận ra, anh nhấn mạnh:
"Tô Vãn, cô là người quản lý của tôi."
Tôi vừa ừ hừ gật đầu qua loa cho xong chuyện, vừa chỉ đạo chuyên viên tạo hình bên cạnh:
"Phần tóc bên này ép xuống một chút nữa, lông mày cậu ấy quá sắc sảo, rủ xuống trông sẽ dịu dàng vô hại hơn."
Thế là anh ấy một mình không biết nghĩ gì, buồn bực giận dỗi.
Tâm trạng cậu ấm nhỏ này như thời tiết tháng hai tháng ba, lúc thì nắng đẹp trời quang, lúc thì sấm chớp mưa giông, tôi đã quen rồi.
Nhưng anh luôn rất nghe lời, điểm này khiến tôi khá yên tâm.
Sau khi trang điểm xong cho anh ấy, anh liền ra tiền sảnh đi thảm đỏ rồi vào chỗ ngồi.
Là một người quản lý, tất cả công việc của tôi đều xoay quanh Lâm Tự Nam.
Sau khi anh ấy đi rồi tôi liền rảnh, cho nên cùng Tiểu Đa ngồi trong phòng nghỉ hậu trường nghịch điện thoại.
Tôi đang xem những phản hồi mới nhất về Lâm Tự Nam trên tất cả các mạng xã hội.
Tiếp theo sau khi sự kiện kết thúc còn có phỏng vấn báo chí, sau khi phỏng vấn xong phải kiểm soát hot search.
Đúng rồi, còn ảnh tạo hình thảm đỏ nữa, phải đốc thúc người của studio nhanh chóng làm ra, còn phải liên hệ với fan lớn chuẩn bị sẵn mẫu bình luận kiểm soát…
Tôi thầm nhẩm từng việc một trong đầu, cho đến khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Tô Vãn."
Tôi ngẩng đầu lên, Thẩm Hạo Chu đứng ở cửa phòng nghỉ, anh ta đứng đó, cho nên ánh mắt nhìn tôi có chút từ trên cao nhìn xuống.
Vì ngược sáng, tôi cũng không nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh ta, chỉ thấy rất phức tạp, anh ta đứng im ở đó, cũng không nói gì.
Tôi đứng dậy, giữ khoảng cách lịch sự cười với anh ta, phá vỡ bầu không khí có chút ngượng ngùng này.
Tiểu Đa cũng lo lắng đi tới đứng bên cạnh tôi, giống như sợ tôi bị ức hiếp, chăm chú nhìn anh ta.
Ánh mắt anh ta lướt qua người Tiểu Đa, bước lên một bước, ánh đèn phòng nghỉ bao phủ lên người anh ta, tôi nhìn rõ mấy phần chế giễu trong ánh mắt anh ta:
"Người bên cạnh cô, hình như đều rất sợ tôi sẽ làm tổn thương cô."
Tôi cười xòa: "Không có, cô ấy chỉ thấy người nổi tiếng thì hơi căng thẳng thôi, Thẩm tiên sinh đến đây có việc gì không?"
Thẩm Hạo Chu là lưu lượng tuyến đầu, thảm đỏ là cuối cùng áp trục, đến lượt anh ta chắc còn một lúc nữa, nhưng đây tuyệt đối không phải lý do anh ta xuất hiện ở đây lúc này.
Anh ta nhìn tôi:
"Tôi không ngờ, cô lại bị ép đến mức phải làm người quản lý cho Lâm Tự Nam."
Giọng điệu anh ta khinh miệt, nói Lâm Tự Nam rất tệ, cho nên tôi nhíu mày.
Anh ta dường như không thấy sự khó chịu của tôi, chỉ là đôi mắt sắc như chim ưng nhìn chằm chằm vào tôi:
"Cái loại cậu ấm khó chiều như Lâm Tự Nam, có thể lăng xê ra cái gì chứ, Tô Vãn, quay lại đi, cô quay lại làm trợ lý tuyên truyền cho tôi, đãi ngộ vẫn như cũ."
Tôi lạnh nhạt lịch sự mỉm cười với anh ta:
"Thẩm tiên sinh là người bận trăm công nghìn việc, hình như không quan tâm đến động thái thương mại trong giới, tôi là bà chủ một công ty giải trí mà đi làm trợ lý tuyên truyền cho anh, e rằng cái mức lương anh trả, không đủ tư cách."
Anh ta vội vàng nhìn tôi: "Điều kiện cô cứ tùy ý đưa ra."
Tôi thật sự bật cười, hỏi ngược lại một câu:
"Sao? Thẩm tiên sinh không hài lòng với Tô tiểu thư sao?"
Câu này tôi cố ý nói, nửa năm tôi rời khỏi studio của Thẩm Hạo Chu, những tài nguyên năm đó tôi nhận cho anh ta anh ta đều không vừa mắt.
Dưới sự sắp xếp của Tô Linh Linh, nửa đầu năm khi lưu lượng của anh ta đang ở đỉnh cao chỉ đóng một bộ phim kịch bản bình thường — nhân vật kịch bản đều không đặc sắc, chỉ có vài diễn viên phụ là người mới ký hợp đồng của tập đoàn Tinh Dực..
Bị hút máu để lăng xê người mới cho Tô Linh Linh, nửa đầu năm đỉnh cao lưu lượng anh ta chỉ làm mỗi việc này.
Khi bộ phim này lên sóng còn đụng phải bộ phim của Lâm Tự Nam, flop không một chút tiếng tăm.
Fan đời đầu chưa kịp củng cố đã chạy hết, số fan còn lại dường như có rất nhiều bất mãn với studio của Thẩm Hạo Chu và Tô Linh Linh .
Mấy năm trước tôi có một tài khoản phụ trà trộn vào fan group của Thẩm Hạo Chu, nhưng những mâu thuẫn nội bộ này rốt cuộc vẫn không bùng nổ lớn.
Ngàn dặm đê điều, sụp đổ vì hang kiến.
Thẩm Hạo Chu hiện tại dường như vẫn chưa nhận ra.
Đương nhiên tôi cũng không có ý định nhắc nhở anh ta.
Hoặc là anh ta đã nhận ra, chỉ là vì ánh trăng sáng thuở thiếu thời của anh ta đã thành chuyện đã rồi.
Hợp đồng đã ký xong, anh ta chỉ có thể nghe theo sự điều khiển của Tô Linh Linh.
Tôi hiểu rõ những chuyện này không phải vì không dứt được Thẩm Hạo Chu, mà là vì tất cả những nam diễn viên trong giới được so sánh với Lâm Tự Nam, tôi đều sẽ chú ý, đây là tu dưỡng của một người quản lý.
Tôi vốn chỉ châm chọc, không ngờ Thẩm Hạo Chu lộ ra một nụ cười khổ, không nói gì.