“Vui quá trời, hôm nay tâm trạng tốt nên tao không chửi mày.”
“Thế mới phải, không có năng lực thì sớm nhường chỗ đi, đừng làm lỡ tương lai anh nhà tao.”
Tôi đọc từng dòng một.
Nói không có cảm xúc thì là nói dối.
Tôi cảm thấy thất bại, không thể hiểu nổi.
Thành thật mà nói, cho dù tôi có cố gắng giữ vững phong độ đến đâu trước mặt Thẩm Hạo Chu và Tiểu Ngư, xử lý công việc dứt khoát đến mấy, thì tôi, chung quy cũng chỉ là một cô gái hơn hai mươi tuổi. Tôi cũng thấy bối rối và lạc lõng.
Tại sao?
Tại sao chứ? Tôi rõ ràng đã thật tâm đối xử với người ta, chưa bao giờ giấu giếm, keo kiệt.
Vì sao lại bị phản bội?
Là vì tôi quá vô dụng? Hay vì tôi quá cứng rắn? Là tôi không tốt? Nên những người tôi tin tưởng mới đâm sau lưng tôi? Là lỗi của tôi sao?
Fan của Thẩm Hạo Chu cũng đang chửi tôi.
Thật ra, mối quan hệ giữa fan và người trong studio vốn chẳng bao giờ yên ổn.
Họ sẽ phàn nàn tạo hình xấu, lịch trình quá kín, tại sao anh ấy lại gầy như vậy...
Anh càng khổ càng yếu đuối, càng thê thảm thì fan càng cuồng nhiệt, càng chi tiền, càng chiến đấu.
Càng đau, fan càng trung thành.
Tôi cam tâm làm vai phản diện, để toàn bộ sự bất mãn của fan đổ lên tôi, còn Thẩm Hạo Chu thì chỉ cần nhận lấy sự thương cảm là đủ.
Dưới sự điều hành của tôi, độ trung thành của fan Thẩm Hạo Chu luôn rất cao.
Họ hay nói một câu: “Trong ngoài đều nguy, chỉ có chúng ta là ở bên anh ấy.”
Không chi tiền, không mua hàng đại diện thì nhìn anh nhà quay lại thời kỳ ngồi góc tường sao?
“Ngôi sao không có fan thì chẳng là gì cả; một quản lý không có nghệ sĩ đại diện ra hồn thì cũng chẳng đáng nhắc đến.” Đó là tín điều của tôi.
Từ một Thẩm Hạo Chu không có gì, không ai biết đến, tôi đưa anh ta lên thành một ngôi sao nổi bật nhất hiện nay, đó không phải nhờ may mắn hay nuôi tiểu quỷ.
Từng bước từng bước, tôi tốn không biết bao nhiêu công sức.
Fan anh ta có thể không thích tôi, nhưng ít nhất cũng nên công nhận những năm tháng tôi đã nỗ lực và những thủ đoạn tôi có chứ?
Chẳng lẽ tôi chưa làm được gì sao?
Không có tôi, các người liệu có thích một Thẩm Hạo Chu trắng tay, không danh tiếng sao? Có khi còn chẳng biết đến sự tồn tại của anh ta.
Tôi nhắm mắt lại, thực sự là mệt mỏi rồi.
4
Mệt thì có mệt, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Công việc cũng vậy, vẫn phải tiếp tục.
Sau khi tin tức về việc Thẩm Hạo Chu hợp tác với Tô Linh Linh được công bố, không ít bạn bè trong giới lần lượt tìm đến tôi, bóng gió thăm dò.
Tôi giữ kín như bưng, không phải vì còn lưu luyến tình xưa, mà đó là đạo đức nghề nghiệp của tôi — họ đã làm điều sai, tôi cũng không cần thiết phải đâm sau lưng họ thêm nữa.
Bọn họ hỏi không ra lý do cũng đành thôi, thế là có không ít công ty đưa ra cành ô liu, ngỏ ý muốn hợp tác, mời tôi về dẫn dắt nghệ sĩ.
Người ngoài cuộc không hiểu nội tình, nhưng người trong giới thì tinh tường.
Thực lực và danh tiếng của tôi trong giới là điều ai cũng thấy rõ, những đối tác từng hợp tác đều có ấn tượng rất tốt với tôi.
Những năm gần đây, tôi vẫn luôn được gọi là “chị cả đáng tin” trong giới. Trước khi Thẩm Hạo Chu nổi tiếng, từng có công ty giải trí ngỏ lời chi số tiền lớn để chiêu mộ tôi.
Là tôi ngốc, một lòng một dạ, kiên quyết cùng Thẩm Hạo Chu đồng cam cộng khổ.
Giờ tôi mới hiểu, người không vì mình, trời tru đất diệt.
Tình cảm tuổi trẻ thì sao chứ? Lời hứa thời thanh xuân có nghĩa lý gì?
Người dạy người, chưa chắc đã dạy được; nhưng sự việc xảy ra, một lần là đủ khắc cốt ghi tâm.
Tôi đã trò chuyện với một vài công ty quản lý nghệ sĩ để tìm hiểu ý định, cũng có mấy nơi rất hứng thú, họ cũng tỏ ra hào phóng, chỉ chờ tôi xác nhận.
Tôi đóng cửa ở nhà mấy ngày để phân tích, lần này tôi cẩn trọng hơn, không chọn công ty có hậu thuẫn mạnh, mà chọn những công ty có tiềm năng và nghệ sĩ triển vọng.
Thực ra trong lòng tôi cũng có phần muốn đấu lại — tôi đã nâng được một Thẩm Hạo Chu, thì nhất định cũng có thể nâng được người thứ hai.
Nhưng đến khi tôi xác nhận và chuẩn bị trả lời, không có công ty nào đồng ý nữa.
Không ai ngoại lệ, tất cả đều từ chối.
Lý do là: không cần người thêm, nghệ sĩ đã có người quản lý mình thích...
Cuối cùng, một người bạn cũ không đành lòng, đã tiết lộ cho tôi sự thật:
“Tô Vãn, em đắc tội với Tinh Diệu rồi sao? Nghe nói ông chủ của họ đã ra mặt căn dặn ngầm: không cho phép bất kỳ công ty nào sử dụng em, ai dùng em tức là đối đầu với tập đoàn Tinh Diệu. Những công ty nào dám hợp tác với em, sau này sẽ bị họ gây khó dễ trong tất cả hoạt động thương mại.”