16
Càng đi về sau, đường càng khó đi, bước chân của Tàng Sơn cũng chậm lại, nhưng nhịp thở vẫn ổn định.
Rừng trúc che kín ánh mặt trời, chỉ khi ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy vô số đốm sáng lấp lánh.
Đột nhiên, tôi chợt nhớ ra, hồi nhỏ, tôi cũng từng được người khác cõng.
Đó là vào một đêm rất lâu về trước, cha mẹ tôi không có ở nhà, còn tôi thì đột nhiên sốt cao.
Trong cơn mê man, có một người đẩy cửa bước vào, mang theo hơi lạnh ẩm ướt của tuyết, nhấc tôi ra khỏi chăn bông đang nóng rực.
"Sắp ch.t rồi." Người đó nói.
Nửa tỉnh nửa mê, tôi cảm nhận được mình được bọc trong một tấm áo choàng rộng lớn, nằm trên lưng một người, giữa ánh trăng và nền tuyết, đi xuyên qua hơn mười dặm đường.
Vài ngày sau, tôi tỉnh lại trong nhà của một ông thầy lang dưới chân núi.
Bên giường là cha mẹ tôi, những người chỉ vừa mới đến nơi vì tuyết lớn chặn đường.
"Cũng không biết vị hàng xóm tốt bụng nào đã đưa con bé tới đây." Thầy lang cảm thán với họ, "Chỉ chậm một chút nữa thôi, đứa trẻ này đã bị sốt đến đần độn rồi."
Lúc nằm trên lưng Tàng Sơn, cảm giác cũng giống như đêm đó.
Dù bóng lưng hắn có gầy gò đến đâu, vẫn có thể che chắn tôi khỏi mọi gió mưa trên đời này.
Một cảm giác không nỡ dâng lên trong lòng.
Dù hắn có tàn nhẫn với cả thế giới, nhưng hắn chưa từng… chưa từng làm gì có lỗi với tôi.
Tôi không nên lừa hắn.
Ý nghĩ này vừa nảy ra liền bị tôi lập tức bóp nát.
Chuyện đã rồi, cơ hội trả thù cho gia đình và thoát khỏi hắn của tôi, chỉ có lần này.
Chín trăm năm mươi mét.
Chỉ còn vài bước nữa.
Tàng Sơn thở dốc một hơi, nghiêng đầu nhìn tôi, đôi mắt còn sáng hơn cả ánh mặt trời:
"Vợ chưa cưới."
Một cơn gió lạnh lướt qua má tôi, không khí bỗng dưng thay đổi.
Gió trong rừng trúc như thể bị đóng băng, cả khu rừng trở nên im ắng đến đáng sợ.
Không biết từ lúc nào, nơi này đã trở nên yên tĩnh đến mức kinh hoàng, không một tiếng côn trùng, như thể có một kết giới vô hình, cắt đứt nơi này khỏi thế giới bên ngoài.
Cơ thể Tàng Sơn lảo đảo. Tôi tưởng rằng cả hai sẽ cùng ngã xuống đất, nhưng hắn vẫn cố quỳ một gối xuống, giữ vững cơ thể, chậm rãi đặt tôi xuống.
Đôi mắt hắn đờ đẫn, như thể mất đi tiêu điểm.
Nhanh quá!
Tôi nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập.
Tổ thanh trừng đã bắt đầu hành động rồi!
"Nơi này có vấn đề." Tàng Sơn khó nhọc thốt lên từng chữ, giọng nói như một chiếc ống bễ cũ kỹ, "Đỡ anh dậy."
Tôi sững người, không nhúc nhích.
Chỉ trong khoảnh khắc, tôi cảm thấy linh hồn mình bị xé thành hai mảnh.
Trong rừng trúc phía xa, hơn chục bóng người mặc đồng phục xuất hiện, một người trong số đó nhanh chóng vẫy tay ra hiệu cho tôi.
Tôi lờ mờ nhận ra đó là Cố Quân.
Cô ấy ra dấu, bảo tôi thực hiện bước tiếp theo.
Tôi vội vàng mở túi nhỏ mang theo bên người, nhưng vì tay run quá, đồ vật bên trong rơi tán loạn xuống đất.
Mất rất nhiều công sức, tôi mới lục được thỏi son trong túi, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Tàng Sơn, tay tôi vẫn không kìm được mà run lên.
Tàng Sơn lặng lẽ nhìn tôi.
"Tại sao… lại là em?" Hắn sững sờ, mặt cắt không còn giọt máu.
Sau đó, như thể đã nhận ra điều gì, hắn thở hắt ra một tiếng, khẳng định bằng một giọng điệu chắc chắn:
"Xem ra… em đã biết hết rồi."
Hắn nhìn chằm chằm vào ống thuốc trong tay tôi, ánh mắt phức tạp vô cùng.
Như thể không dám tin, như thể trái tim đã hoàn toàn tan nát.
Tôi hít sâu, cố gắng điều chỉnh nhịp tim, hỏi:
"Cha tôi… thật sự do anh gi.t?"
Tàng Sơn im lặng, hồi lâu sau mới nói:
"Ông ấy là người gây sự trước."
Ngón tay tôi bấm sâu vào lòng bàn tay, tiếp tục hỏi:
"Anh đã giết bao nhiêu người rồi?"
Giọng hắn rất hờ hững:
"Không nhớ rõ nữa. Lần nhiều nhất… chắc là vài trăm hộ gia đình, cả nam lẫn nữ, cả già lẫn trẻ."
Nhớ lại những dòng chữ lạnh lẽo mà Cố Quân từng cho tôi xem, tôi run giọng hỏi:
"Tại sao?"
Tàng Sơn im lặng hồi lâu.
Đột nhiên, hắn nở một nụ cười, khẽ nói:
"Giống như những gì các người nghĩ thôi. Bởi vì tôi vốn dĩ đã là một con quái vật mà."
"Mau lên, Cung Trúc!" Cố Quân phía xa thúc giục.
Tôi giơ tay lên, hạ quyết tâm, chĩa đầu kim của ống thuốc về phía mắt hắn.
Ánh sáng trong mắt Tàng Sơn vụt tắt, hắn nhắm mắt lại, không muốn nói thêm lời nào nữa.
Tay tôi nặng quá... Hoàn toàn không thể làm được...
Tôi cắn môi, trong đầu rối loạn, nhưng những hình ảnh hiện ra lại chỉ toàn là dáng vẻ của Tàng Sơn tối qua, khi hắn ngồi bên giường, nói về chuyện kết hôn với tôi.
Khi tôi còn đang giằng xé nội tâm, thì trong giây tiếp theo, Tàng Sơn đang hấp hối bỗng lật tay giật lấy ống thuốc trong tay tôi.
Tôi tưởng rằng hắn định phản kháng, vội vàng nhắm mắt lại, ôm chặt lấy người theo bản năng.
Lúc mở mắt ra lần nữa, Tàng Sơn đã nằm trên mặt đất, gương mặt tái nhợt, không còn chút huyết sắc, nhìn không khác gì thường ngày.
Ngoại trừ ống thuốc màu đỏ đang cắm ở vị trí tim hắn.