Anh trai, Tàng Sơn, Vị hôn phu của em, Tiểu Thạch Đầu, Cung Trúc, Công chúa của anh - Chương 22


17  


Tôi trốn trong chăn ngủ.  


Bên trong vẫn còn vương vấn hơi ấm của khoảnh khắc chúng tôi từng gần gũi, nhưng dù tôi có cố gắng thế nào, cũng không thể xua đi cảm giác lạnh lẽo bao trùm khắp cơ thể.  


Tôi dường như nghe thấy giọng nói của Tàng Sơn, lạnh lùng, không hề mang theo bất kỳ cảm xúc nào:  


"Như Mộng Chi Cảnh."  


Ngay sau đó, trước mắt tôi tối sầm, tôi chìm vào một màn đen vô tận.  


Khi tỉnh lại, tôi đứng chân trần trên mặt đất, nhìn thấy thế giới trước mắt chỉ toàn một màu trắng.  


Đây… rốt cuộc là nơi nào?  


Mọi thứ trong suốt và tinh khiết, tựa như không gian được ghép lại từ vô số tấm gương. Những sợi chỉ trắng đan chéo trên không trung, kết lại thành vô số cái kén giữa những giao điểm.  


Những cái kén đó sạch sẽ và hình bầu dục, lơ lửng giữa vô số sợi tơ trắng.  


Đây vốn dĩ có thể là một khung cảnh rất đẹp, nhưng điều đáng sợ là bên trong mỗi cái kén đều có một khuôn mặt người. Vô số người bị bao bọc trong kén, nhưng trên gương mặt họ không hề có biểu cảm đau đớn nào.  


Tôi cau mày, giữa những cái kén đó, tôi nhìn thấy gương mặt của Lê Dục.  


Cậu ta bị cuộn trong lớp tơ trắng, trên môi vẫn còn giữ nụ cười ngọt ngào.  


Tôi bước sâu vào bên trong, và bất ngờ nhìn thấy thêm nhiều khuôn mặt quen thuộc.  


Là những đồng nghiệp trong bệnh viện tâm thần mà Cố Quân từng cho tôi xem…  


Những khuôn mặt trong đoạn video đó, giờ đây đều đang say ngủ trong những cái kén, biểu cảm hạnh phúc như một đứa trẻ trong giấc mộng đẹp.  


"Cung Trúc."  


Khi tôi vừa định kéo bọn họ ra khỏi những cái kén, bỗng có người khẽ gọi tên tôi.  


Tôi quay đầu lại, hóa ra là Cố Quân.  


Cô ấy đang nằm trong một cái kén trắng, mở mắt nhìn tôi. Đằng sau cô ấy là Cố Hạ và những đồng nghiệp mà tôi mới gặp hôm nay, tất cả đều chìm sâu trong giấc ngủ.  


"Xảy ra chuyện gì vậy?" Tôi vội vàng hỏi.  


"Là do chúng tôi đã quá chủ quan." Cố Quân yếu ớt nói, "Ban đầu tưởng rằng đã giết được 009… nhưng không ngờ lại bị mắc kẹt trong giấc mơ của nó."  


"009… vẫn còn sống sao?"  


Cố Quân lắc đầu: "Nếu tôi đoán không nhầm, thì đây là thế giới do đôi mắt của 009 tạo ra—Như Mộng Chi Cảnh."  


"Như Mộng Chi Cảnh?"  


"Mỗi thể ô nhiễm đều có năng lực đặc biệt của riêng nó. Tôi từng nghĩ rằng 009 có khả năng điều khiển tâm trí, chết tiệt, tất cả là lỗi của bộ phận văn thư khi thu thập sai thông tin! Hóa ra năng lực thực sự của nó là cấp S, Như Mộng Chi Cảnh!"  


"Điều đó có nghĩa là nơi này rất nguy hiểm?"  


"Không chỉ nguy hiểm." Cố Quân thở dài, "Nếu 009 ở trạng thái đỉnh cao, có lẽ nó có thể khiến toàn bộ thành phố Vụ Thủy chìm vào giấc mộng này."  


"Hiện tại, có vẻ như nó chỉ muốn giam chúng ta lại…”


"Giống như những người xung quanh đây, bị mắc kẹt trong kén, lặp đi lặp lại những giấc mơ, cho đến khi tận thế… có lẽ sẽ chẳng ai có thể cứu được chúng ta."  


"009, nó đang trả thù chúng ta."  


Tôi đứng ngây người tại chỗ, phóng mắt nhìn khắp không gian, không có bất kỳ lối ra nào.  


Chẳng lẽ tôi thực sự phải sống ở đây mãi mãi sao?  


"Cung Trúc, cô không giống chúng tôi!" Cố Quân gấp gáp nói, "Ngay khi chúng tôi bước vào đây, lập tức bị kén bao bọc, nhưng cô thì không! Cô là người duy nhất bên cạnh 009 có sự khác biệt, và trong giấc mơ này cũng vậy. Nếu có ai có thể thoát ra, thì người đó chỉ có thể là cô!"  


Tôi bất đắc dĩ nói: "Tôi còn chẳng hiểu anh ấy bằng cô…"  


"Làm ơn, Cung Trúc," Cố Quân cầu xin, "Tôi có thể mãi mãi bị mắc kẹt ở đây, nhưng Cố Hạ, những đồng nghiệp của tôi, họ vẫn còn người thân của mình… Làm ơn, nhất định hãy đưa họ ra ngoài."  


Tôi chợt tỉnh táo lại: "Họ vẫn còn cứu được sao?"  


"Tôi từng đọc tài liệu liên quan, nếu có thể thoát ra trong vòng một tháng sau khi rơi vào giấc mơ, thì vẫn có thể quay lại thế giới thực."  


"Nếu không thể thoát ra?"  


"Thì ý thức sẽ bị nuốt chửng," Anh mắt Cố Quân trống rỗng nhìn tôi, "Giống như những cái kén này… mãi mãi bị giam cầm ở đây."  


Cô ấy dần khép mắt lại:  


"Cung Trúc… tôi không cầm cự nổi nữa…” 


"Nhất định… phải đưa họ về nhà…"  


Tôi đứng lặng trong không gian trắng xóa này, vô số gương mặt say ngủ trong những cái kén, dường như tôi là thực thể duy nhất còn tồn tại.  


Phải làm sao bây giờ…  


Tôi ngẩng đầu lên, lớn tiếng hét:  


"Anh trai.”


"Tàng Sơn.”


"Vị hôn phu của em—"  


Trong giây tiếp theo, mặt đất phẳng như gương vỡ vụn, tôi rơi xuống vực sâu không đáy.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo