Sông này không có cầu, chỉ có vài tảng đá phân bố không đều giữa dòng nước.
Có lẽ vì mưa nhiều gần đây, những tảng đá ấy chỉ lộ lên ngang mặt nước.
Tôi lơ đãng bước theo sau cậu ấy, không nhìn rõ dưới chân, kết quả là bước hụt một bước, trực tiếp ngã xuống sông.
Cố Hạ ở phía trước định đỡ tôi, nhưng ngược lại bị tôi kéo xuống nước cùng.
Hai người nhìn nhau chằm chằm trong giây lát, tôi còn tưởng cậu ấy sẽ tức giận.
Không ngờ Cố Hạ lại bật cười: "Sao đi qua mấy tảng đá mà cậu cũng có thể ngã được vậy?"
Tôi bất lực đáp: "Xin lỗi, làm liên lụy cậu rồi."
"Không sao, cũng khá đáng yêu đấy." Cố Hạ cười, lúm đồng tiền hai bên má lộ ra.
Người đáng yêu là cậu mới đúng chứ. Tôi nhìn mặt cậu ấy mà nghĩ thầm.
Chỉ tiếc hôm nay, tôi thực sự không có tâm trạng hưởng thụ.
Ban đầu định về nhà thay quần áo, nhưng Cố Hạ nói đi tàu điện ngầm về mất bốn mươi phút, hơn nữa thời tiết này, mặc đồ ướt về chắc chắn sẽ cảm lạnh, mà nhà cậu ấy ở gần đây, chị cậu ấy cũng có nhà, tôi có thể mượn đồ chị ấy mặc tạm.
Đến nhà anh, Cố Hạ gọi vài tiếng "chị" nhưng không có ai trả lời.
"Chắc cũng ra ngoài chơi rồi."
Không còn cách nào khác, tôi đành đi tắm nước nóng trước. Quần áo có thể mặc tạm đồ của chị cậu ấy, nhưng còn đồ lót thì…
"Cậu mặc size gì?" Cố Hạ khẽ hỏi.
Cậu ấy muốn ra ngoài mua nội y cho tôi.
Tôi hiếm khi cảm thấy nghẹt thở đến thế.
Nếu học sinh của Thất Trung trước đây biết rằng đôi tay thần thánh của Cố Hạ bị ép phải mua nội y cho tôi, chắc chắn bọn họ sẽ góp tiền ném tôi xuống ao.
Nhưng khi chuyện xảy ra trước mắt, tôi chỉ có thể giả vờ làm ra vẻ "chuyện này rất bình thường, không cần để ý, hahahaha" mà cười gượng.
Cuối cùng, khi Cố Hạ đưa túi nhựa đựng nội y cho tôi qua khe cửa, tôi rõ ràng thấy móng tay cậu ấy đỏ bừng.
Sau khi cảm ơn Cố Hạ, tôi trở về nhà.
Trong phòng khách chỉ có Tàng Sơn.
Anh ấy ngẩng đầu khỏi quyển sách, lướt mắt nhìn tôi từ đầu đến chân, cuối cùng dừng lại ở cổ tôi.
Lúc này tôi mới sực nhớ, mình đã để quên khăn quàng cổ ở nhà Cố Hạ.
Lo lắng ăn xong bữa tối, nhưng Tàng Sơn vẫn không nói gì.
"Cho em mượn cục sạc một chút." Tôi chần chừ, ngồi xuống bên cạnh ghế sofa của anh ấy.
Tàng Sơn liếc nhìn tôi một cái, duỗi tay ra.
Thế là tôi đưa điện thoại cho anh ấy, Tàng Sơn cúi đầu, cắm sạc vào ổ cắm ở góc tường giúp tôi.
"Anh." Nghĩ ngợi một lúc, tôi vẫn mở miệng, "Khăn quàng của anh, em để quên ở nhà bạn rồi."
"Bạn nào?"
"Bạn học cấp ba," tôi vô thức bắt đầu nói dối, "một cô gái có lúm đồng tiền khi cười, rất dễ thương, lần sau em giới thiệu cho anh nhé. Hôm nay bọn em đi dạo trong công viên, thấy nóng nên em bỏ khăn vào túi của cô ấy."
Anh trai vẫn cúi mắt nhìn tôi, ánh mắt tối tăm khó đoán.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi có cảm giác anh ấy dường như đã biết hết mọi chuyện!
Não tôi lập tức hoạt động hết công suất. Dạo gần đây, Tàng Sơn thường tan làm lúc chín giờ tối, nhưng bây giờ mới sáu giờ, tại sao anh ấy đã về nhà?
Hơn nữa, hôm nay đâu phải ngày nghỉ, tại sao trong nhà ngoài hai chúng tôi lại không có ai khác?
Quản gia đâu?
Đúng rồi... Hôm qua Tàng Sơn đã nói rằng hôm nay anh ấy sẽ ra ngoài ăn với đồng nghiệp.
Nhà hàng ở đâu nhỉ?
Tôi cố gắng lục tìm trong trí nhớ, cái tên đó chỉ được anh ấy nhắc đến một lần, lúc đó tôi không để tâm lắm...
Đúng rồi!
Nhà hàng Nhã Các, cũng nằm ở khu Tây!
Chỉ cách Cốt Hương Lâu một con phố.
Mặt tôi lập tức tái nhợt.
Tàng Sơn hơi kéo vai tôi, lúc này tôi mới nhận ra mình đã bị anh ấy ôm vào lòng.
"Nói tiếp đi." Anh ấy trầm giọng.
Tôi co rúm người lại, chỉ dám trợn to mắt nhìn anh ấy.
"Cung Trúc," anh cúi đầu, "Sao em lại sợ anh như vậy?"
Dường như anh ấy rất khó hiểu: "Em xem đi, người run đến mức nào rồi.”
"Chẳng lẽ em vẫn còn sợ giấc mơ đó?”
"Hay là em đã phát hiện ra bí mật của anh rồi?"
Tôi điên cuồng lắc đầu.
Nhưng anh trai chỉ bật cười khẽ: "Không thừa nhận sao? Đã bốn năm rồi, Cung Trúc, anh không muốn chơi trò giả vờ làm anh em với em nữa.”
"Người giỏi tự lừa mình dối người nhất, chẳng phải là em sao?"
"Em... em không biết..."
Không hiểu sao, nước mắt tôi lại bắt đầu rơi, không phải vì điều gì khác, mà chỉ đơn thuần là nỗi sợ hãi trước những gì sắp xảy ra.
Hôm nay anh ấy thật sự rất bất thường.
Không, từ ngày nhìn thấy vết bầm trên cổ tôi, anh ấy đã rơi vào trạng thái bồn chồn bất an.
"Anh... anh có phải uống say rồi không? Nghỉ ngơi sớm đi."
"Sao em lại giỏi giả vờ như vậy?" Tàng Sơn bóp cằm tôi, giọng điệu cực kỳ nhẹ nhàng, "Công chúa của anh, anh thực sự rất tò mò, sáng nay khi em lén mở cửa phòng anh, phát hiện bên trong có hơn một nghìn bức ảnh riêng tư của em... cảm giác của em lúc đó như thế nào?"
Cả người tôi run lên: "Đừng nói nữa..."
"Sao lúc đó em lại khóc?" Anh tiếp tục ép hỏi, "Lại còn giấu hết chúng đi, giả vờ như chưa thấy gì?"
Nói đến đây, giọng anh ấy dần lạnh đi.
"Thậm chí, em còn thản nhiên ra ngoài, ăn với người đàn ông khác, về nhà với người đàn ông khác, để người đàn ông đó mua nội y cho em?
"Hai người đã tiến triển đến mức nào rồi?"
"Anh đang nói cái gì vậy? Anh im miệng đi!"
Tàng Sơn nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẫm lệ của tôi, anh lật người tôi lại, đè xuống sofa.
Tôi đẩy anh ra, vung tay tát một cái, mặt đỏ bừng vì phẫn nộ: "Anh điên rồi!”
"Bi///ến thái!”
"Đồ khốn!”
"Anh có biết mình đang làm gì không?!"
Tàng Sơn quay đầu, ánh mắt khóa chặt tôi: "Anh rất rõ."
"Nói thích anh là em, muốn anh ch.t cũng là em, Cung Trúc, chính em đã kéo anh xuống địa ngục trước."