Bao Nuôi Tổng Tài - 9

Nói dăm ba câu cho qua chuyện, tôi vội chạy về phòng.
Vừa định mở cửa, chợt nghe có tiếng nói vọng ra.
 
Từ sau khi anh phá sản, ngoài mấy lời chế giễu thì không ai liên lạc với anh nữa.
Anh đang nói chuyện với ai?
 
Tôi tò mò dán tai lên cửa nghe trộm.
Đúng lúc ấy, nghe thấy giọng Thẩm Mục Ngôn, nhàn nhạt nhưng đầy sát khí:
"Không phá sản thì sao? Dám nói bậy trước mặt cô ấy, là chết chắc đấy!"
 
Não tôi lập tức treo máy.
 
Không phá sản???
 
Ai không phá sản cơ??
 
Thẩm Mục Ngôn hả??
 
Cái người tôi cưỡi lên người mà lăn qua lăn lại chơi như món đồ chơi kia á???
 
 
13
 
Tôi bị sốc đến mức mất khống chế, nghe thấy tiếng bước chân trong phòng mà vẫn đứng đơ như cây cột điện.
 
Vẫn còn chưa hoàn hồn, đã mặt đối mặt với Thẩm Mục Ngôn vừa mở cửa bước ra.
 
Tôi đứng đó ngẩn ngơ như cá ngừ đóng hộp,
Còn anh thì có chút lúng túng:
 
"Em gọi điện cho ba nhanh vậy sao?"
 
Tôi lắp bắp:
 
"À… à đúng… đúng vậy…"
 
Anh lập tức nhận ra có gì đó sai sai:
 
"Em… nghe thấy cái gì rồi đúng không?"
 
Tôi chối bật như phản xạ tự nhiên:
 
"Không có! Em không nghe thấy gì hết! Thiệt luôn đó!"
 
Anh nheo mắt lại đầy nghi ngờ:
 
"Vậy sao em căng thẳng như sắp thi đại học thế?"
 
Tôi quay lưng tính chạy trốn
 
"Không… không có gì hết… tại em… vui quá… em… muốn đi vệ sinh một lát…"
 
Kết quả chưa kịp chạy được bước nào,
Đã bị Thẩm Mục Ngôn kéo tay túm ngược về.
 
Ôm chặt tôi vào lòng, còn cười khẽ một tiếng:
 
"Chi Chi này…
 
"Em có biết mỗi lần nói dối là sẽ tự vươn tay gãi tai không?"
 
Tôi lập tức tối sầm mặt mũi.
Xong rồi.
Cái phong cách nói chuyện này…
Chắc chắn là anh ấy không có phá sản!
 
Chợt nhớ lại suốt khoảng thời gian qua tôi đã làm gì với anh…
Tôi xấu hổ đến muốn đào hố chui xuống.
 
"Anh, anh, anh… thả tôi ra!"
 
Nhưng anh lại siết tôi càng chặt hơn:
"Sao thế?
"Rõ ràng tối qua còn không cho tôi đi mà…"
 
Vừa nhắc tới chuyện tối qua, tôi sụp đổ che mặt gào lên:
 
"Đừng nhắc nữa!!!
 
"Anh, anh không phá sản mà còn để tôi bao nuôi, anh biến thái thật sự rồi!"
 
Anh cúi đầu, cắn nhẹ vành tai tôi:
 
"Chi Chi…
 
"Là em chủ động đòi bao nuôi anh trước, vậy rốt cuộc là ai biến thái hơn?"
 
Tôi lấy tay bịt miệng anh:
 
"Đó là vì em có lòng nhân ái, thương cảm kẻ thù cũ, không muốn thấy anh sống vất vưởng ngoài đường…!"
 
Anh bịt miệng vẫn không tức giận, lại còn liếm nhẹ lòng bàn tay tôi.
 
Cái cảm giác nóng ẩm trơn trượt, khiến tôi nổi da gà toàn thân.
 
Thẩm Mục Ngôn cười đầy dụ hoặc:
 
"Không muốn tôi khổ thì có nhiều cách lắm.
 
"Sao Chi Chi lại chọn đúng cách này nhỉ?"
 
Tôi sắp không chịu nổi nữa rồi, nhưng vẫn cố giãy dụa:
"Vì em… muốn tra tấn, muốn lăng nhục anh!"
 
Anh uể oải "ừ" một tiếng:
"Chi Chi chắc chắn đây là lăng nhục…
"Không phải thưởng sao?"
 
Tôi lập tức nhớ lại những lần "tra tấn" anh ấy trước đây —
Khuôn mặt đỏ ửng, tai cũng đỏ, thân thể run rẩy…
 
Hóa ra không phải bị tức,
Mà là… phê???
 
Da đầu tôi bắt đầu nhói từng cơn.
 
"Thẩm Mục Ngôn, sao anh biến thái vậy chứ…"
 
Anh lại hôn xuống sau gáy tôi,
Giọng khẽ khàng:
 
"Chi Chi không thích sao?"
 
Đầu lưỡi anh cố tình cọ xát qua lại trên chỗ nhạy cảm, khiến tôi mềm cả chân, đứng không vững nữa.
 
Cuối cùng tôi như con búp bê rũ rượi, xụi lơ trong lòng anh.
 
"Thẩm Mục Ngôn, dừng… dừng lại đi…"
 
Anh thì vẻ mặt mãn nguyện, bế bổng tôi lên:
 
"Chi Chi…
 
"Chuyện này đâu thể nói dừng là dừng được?"
 
 
 
14
Thẩm Mục Ngôn lật bài rồi.
 
Không giả vờ, không diễn trò, không để ý tới "quyền lực kim chủ" của tôi nữa.
Tôi bảo dừng, anh không dừng.
Diễn cũng không thèm diễn luôn.
 
Hậu quả là hôm sau, tôi nằm bẹp trên giường, không nhúc nhích nổi.
Cuộn mình trong chăn, từ chối tiếp xúc xã hội.
 
Tới khi Thẩm Mục Ngôn bưng bữa sáng thơm nức đến đầu giường,
Tôi thò đầu ra, vừa nhìn vừa mắng
 
"Anh dùng đồ ăn dụ người, thật là đê tiện!"
 
Anh thảnh thơi trả lời:
 
"Chi Chi mắng người cũng đáng yêu ghê đó."
 
Tôi đỏ mặt:
 
"Im đi! Đồ lừa đảo phá sản giả tạo!"
 
Anh bày ra vẻ mặt vô tội:
"Anh đâu có định lừa em…"
 
Tôi liếc xéo:
"Hừ, anh không phá sản mà không tự xử đám người chơi xấu anh đi à?"
 
Anh nháy mắt:
"Thì đúng là anh có năng lực xử lý mà."
 
Tôi giơ tay định đánh anh,
Anh mới chịu nói tiếp:
"Anh giả vờ phá sản, là để dụ bọn chúng ra mặt."
 
Tôi sững người:
"Gì cơ?"
 
Thẩm Mục Ngôn thở dài, giải thích:
Hóa ra gần đây anh phát hiện trong công ty có nội gián.
Vì anh quyền lực quá nên có nhiều kẻ ngoài mặt nịnh nọt, sau lưng đâm lén.
 
Thế là anh quyết định đem vở tuồng ra diễn cho trọn, tuyên bố phá sản, để lũ đó lộ mặt.
Tiện thể cũng muốn xem ai bên cạnh mình thật lòng, ai là "cáo đội lốt cừu".
 
Không ngờ, người đầu tiên lộ diện lại là tôi, con mèo háu ăn siêu cấp.
 
Tôi ngượng gần chết, liền kéo anh xuống bùn theo:
"Thế anh thì sao? Em vừa nói bao nuôi anh, anh theo em liền. Chẳng phải anh cũng không cưỡng lại được à?"

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo