Bọn họ sẽ gặp nhau không?
Sẽ làm gì khi gặp?
Lệnh Nhiễm có rời khỏi anh ta không?
Vậy nên Phó Cảnh Thâm bắt đầu tặng cô rất nhiều món quà.
Những món quà có gắn camera siêu nhỏ.
Và cũng nhờ vậy.
Anh ta biết rằng.
Lệnh Nhiễm chưa từng thật sự tiếp xúc với bất kỳ người theo đuổi nào.
Cô ấy làm tất cả những điều này.
Chỉ vì cái người chết tiệt đó – Cố Dao – sắp quay về.
5
Phó Cảnh Thâm giả vờ không biết mình vừa kết bạn với tài khoản phụ của Lệnh Nhiễm.
Anh ta gửi ảnh để khiêu khích.
Nhưng lại không thể chịu đựng nổi việc có kẻ thứ ba chen vào giữa hai người.
Dù kẻ thứ ba đó chỉ là giả.
Sau khi nhắn câu “Lệnh Nhiễm còn nhỏ, hai người không hợp nhau, từ nay không cần liên lạc nữa.” như một cách tuyên bố chủ quyền.
Anh ta lặng im hồi lâu.
Đặt tay lên ngực, cảm nhận trái tim đập loạn nhịp.
Cảm nhận nhiệt độ nóng bỏng đang chảy cuồn cuộn trong huyết quản.
Cuối cùng, đầu ngón tay lướt nhẹ qua khóe môi vô thức cong lên của mình.
Và bật cười thành tiếng.
Ánh mắt người đàn ông trưởng thành dần trở nên thư thái, anh ta khẽ thở dài.
Cuối cùng, mặc kệ bản thân chìm đắm trong cảm xúc.
6
Phó Cảnh Thâm biết có lẽ mình mắc bệnh.
Một mặt, anh ta cho rằng việc biết rõ từng hành động của Lệnh Nhiễm là để bảo vệ cô.
Mặt khác, anh ta lại thấy mình không nên như thế.
Bởi vì giữa những người yêu nhau không nên như thế.
Anh ta cứ thế bước vào vai trò “người yêu” của Lệnh Nhiễm một cách tự nhiên.
Nhưng chưa bao giờ nhận ra rằng, trước mặt anh ta.
Cô luôn ngoan ngoãn.
Giống hệt như lúc rót rượu ngày trước.
Mãi đến khi nhìn thấy Lệnh Nhiễm với những vết bầm xanh tím trên cổ.
Nhìn cô mỉm cười ngoan ngoãn, ngước mắt lên hỏi anh ta:
“Sếp ơi, hôm nay em có thưởng không?”
Khoảnh khắc ấy, Phó Cảnh Thâm như bị sét đánh trúng.
Hoàn toàn bừng tỉnh.
Sau đó là một cơn thịnh nộ khủng khiếp.
Nhưng là cơn giận nhắm vào chính bản thân anh ta.
Lúc này anh ta mới nhìn thấu được.
Bản thân đã mắc kẹt trong tấm lưới mềm mại nhưng chặt chẽ của Lệnh Nhiễm.
Cô là người yêu hoàn hảo.
Phó Cảnh Thâm rơi vào bẫy, không cách nào thoát ra.
Đến khi hoàn hồn, anh ta mới chợt nhận ra.
Lệnh Nhiễm vẫn là Lệnh Nhiễm của ngày đầu tiên.
Mọi chuyện một lần nữa vượt khỏi tầm kiểm soát.
Nhưng lần này, anh ta lại chẳng còn tâm trí để nổi giận.
Chỉ thấy bất an và lo lắng đến cùng cực.
7
Vậy nên, anh ta gỡ bỏ tất cả thiết bị theo dõi.
Hủy hết toàn bộ camera giám sát.
Vùi đầu vào lòng Lệnh Nhiễm.
Cố gắng dùng sự yếu đuối của một kẻ từ trên cao cúi xuống.
Để đổi lấy chút xót thương và lưu luyến của cô.
Nhưng đồng thời, anh ta cũng hiểu rất rõ.
Sớm muộn gì, Lệnh Nhiễm cũng sẽ rời đi.
Phó Cảnh Thâm cố tình ra khỏi nhà sớm hơn mọi ngày.
Anh ta ngồi trong bãi đỗ xe dưới tầng hầm suốt một ngày.
Đến khi trở về nhà.
Đã không còn thấy bóng dáng Lệnh Nhiễm đâu nữa.
Căn nhà đột nhiên trở nên trống trải.
Chiếc gối ôm trừu tượng mà Lệnh Nhiễm thích đã biến mất.
Những bông hoa tươi trên bàn ăn, thứ luôn được thay mới, cũng không còn.
Tấm lót ly sặc sỡ trong phòng làm việc, thứ vốn hoàn toàn lệch tông với phong cách chung của căn phòng, cũng đã không thấy đâu.
Thì ra khi Lệnh Nhiễm còn ở đây.
Ngôi nhà chật chội và ấm áp đến thế.
Giờ cô đi rồi.
Nơi này lại lạnh lẽo đến không ngờ.
Phó Cảnh Thâm siết chặt tay mình.
Rồi cả người mệt mỏi ngã xuống sofa.
Một lúc lâu sau.
Anh ta rối tung mái tóc mình.
Khẽ bĩu môi, trông đáng thương đến lạ.
Sau đó, gửi tin nhắn cho Lệnh Nhiễm.
Tấm ảnh chụp bầu trời ngoài cửa sổ như thể vô tình bấm máy.
Nhưng nếu nhìn kỹ.
Có thể thấy trên kính cửa sổ phản chiếu một bóng người.
Tóc tai bù xù, đầu cúi thấp, lặng lẽ cô đơn.
Gần sáng, điện thoại sáng lên.
Phó Cảnh Thâm bật dậy nhìn.
Trong khung chat.
Dưới bức ảnh đầy ẩn ý kia.
Hiện lên một tin nhắn mới:
“Cảm ơn anh.”
Giống hệt lần đầu tiên họ gặp nhau.
8
Phó Cảnh Thâm nghĩ rằng chính Lệnh Nhiễm đã dạy anh ta cách yêu một người.
Dạy anh ta cách quay lại làm một con người bình thường.
Nhưng đâu ngờ rằng.
Lệnh Nhiễm cũng vậy.
--Hoàn-