Bị Ép Thành Vợ - 5

"Con à, mặc dù bố không yêu mẹ, nhưng bố rất yêu con."
 
---
 
10
 
Sáng hôm sau, 9 giờ rưỡi, tôi ngồi trong văn phòng rộng lớn của Hứa Văn Châu, cảm thấy hơi bối rối.
 
Tôi không ngờ rằng Hứa Văn Châu đã đưa tôi đến công ty để tiện cho việc sắp xếp thời gian.
 
Khi tôi thực sự bước vào văn phòng, tôi mới nhận ra nó quả thật rất rộng - thoáng, sáng sủa, rất thoải mái.
 
Trước đây tôi chỉ là một nhân viên tài chính bình thường, không hề có cơ hội tiếp xúc với Hứa Văn Châu.
 
Đừng nói là bây giờ lại vào được văn phòng của anh ấy.
 
Cũng đúng, nếu không phải vì tôi mang trong bụng con trai của Hứa gia, cả đời tôi cũng không thể có cơ hội này.
 
Hứa Văn Châu đang làm việc, còn tôi sau một lúc ngạc nhiên thì ngồi xuống sofa, cảm thấy nhàm chán.
 
Thỉnh thoảng, trợ lý Trần vào đưa tài liệu và cà phê.
 
"Chuẩn bị chút đồ ăn vặt cho bà bầu và sữa."
 
Câu này không phải dành cho tôi.
 
"Được rồi, Tổng giám đốc."
 
Ăn xong uống sữa muốn ngủ, tôi cũng không ngoại lệ.
 
"Phòng trong có giường."
 
Tôi viện lý do đi dạo, từ chối.
 
Người ta nói đàn ông làm việc trông rất đẹp.
 
Tôi sợ nếu ở lại thêm chút nữa, tôi sẽ chìm đắm vào đó không thể thoát ra.
 
Gần đây, khoảng cách an toàn giữa tôi và Hứa Văn Châu dường như đang dần xói mòn.
 
Công ty có sự thay đổi lớn.
 
Tôi mất một buổi sáng mới đến được phòng trà, nhưng không kịp vào.
 
"Con nhỏ Tống Noãn làm sao còn mặt mũi đến công ty nữa?"
 
"Cô ta thật sự nghĩ là nhờ con mà có thể trở thành phu nhân tổng giám đốc sao?"
 
"Ha ha!"
 
Nhìn những gương mặt quen thuộc trong phòng, tôi bỗng cảm thấy lạnh lẽo.
 
Thật ra mọi người đều nghĩ vậy về tôi, không trách được Hứa Văn Châu luôn không để mắt tới tôi.
 
Tôi muốn chạy trốn.
 
"Vợ à, thì ra em ở đây."
 
Giọng Hứa Văn Châu không lớn, nhưng đủ để những người tò mò xung quanh nghe thấy.
 
Anh ấy không để ý đến những ánh mắt khác, ôm lấy tôi và rời khỏi công ty.
 
"Cảm ơn!"
 
Cảm ơn anh ấy vì đã đứng ra bảo vệ tôi vì con.
 
"Không có gì."
 
---
 
11
 
"Ngày dự sinh chỉ còn khoảng hai tuần nữa, em đừng làm việc quá sức, cũng có thể làm một số động tác thể dục nhẹ."
 
Chắc chắn là bác sĩ không nói về cái đó.
 
Tôi ngồi đọc sách, ngồi lâu quá phải không?
 
Tôi xấu hổ nhìn sang, đúng lúc gặp phải ánh mắt nghi ngờ của Hứa Văn Châu, tôi sợ đến mức phải cúi đầu xuống.
 
"Cảm ơn bác sĩ."
 
Tôi như làm chuyện sai trái, nắm chặt quai túi theo sau Hứa Văn Châu, chờ anh ấy chất vấn.
 
"Từ ngày mai, em phải tham gia lớp thể dục cho bà bầu."
 
"!?!!"
 
Làm sao tôi dám có ý kiến.
 
"Được rồi."
 
"Một lát nữa chúng ta sẽ đến cửa hàng mẹ và bé."
 
Mua thêm đồ sao?
 
Dù không biết giới tính của con, nhưng mẹ Hứa đã chuẩn bị đầy đủ đồ cho con đến năm một tuổi từ lâu.
 
Quả thật là con cháu một đời, cả gia đình ai cũng rất quan trọng, trừ Hứa Văn Châu.
 
Nhưng nhìn bóng lưng anh ấy thành thạo lựa đồ trong cửa hàng, tôi nhận ra một điều.
 
Hóa ra máu mủ là thứ rất kỳ lạ.
 
Khoan đã! Cái đồ Hứa Văn Châu đang cầm là...
 
"Tống Noãn, lại đây thử đồ!"
 
Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào tôi, tôi xấu hổ vội vàng cướp lấy bộ đồ trên tay anh ta, chạy vào phòng thử đồ.
 
Không thể phủ nhận, anh ấy có mắt thẩm mỹ rất tốt, màu vàng nhạt rất hợp với tôi, lại vừa vặn.
 
Ngay cả... cỡ đồ cũng là cỡ tôi thường mặc.
 
"Chọn bộ này đi."
 
Hứa Văn Châu cầm đồ định rời đi.
 
Nhưng mà, đây là đồ của tôi, tôi phải trả tiền.
 
"Quẹt thẻ đi."
 
"Thưa cô, đơn hàng của cô đã được thanh toán."
 
Tôi nhìn sang người đàn ông đứng bên cửa, nhẹ nhàng hỏi: "Anh ta sao?"
 
"Không, cô ấy tự xưng là mẹ của cô."
 
Mẹ?
 
Là một từ vừa xa lạ lại vừa thân quen.
 
Mẹ tôi qua đời lúc sinh tôi, tôi đã rất lâu không gọi một từ này, cho đến khi gặp mẹ Hứa.
 
Nhưng bà không phải đang ở nước ngoài dưỡng bệnh sao?
 
Không đúng, hai nhân viên trong cửa hàng không phải là...
 
Tôi bước nhanh lại gần, nhìn hai người có vẻ lúng túng: "Ba mẹ, sao hai người lại về rồi?"
 
Cặp vợ chồng già im lặng.
 
Hứa Văn Châu không nói gì, chỉ đơn giản vạch trần: "Họ căn bản là không rời đi."
 
 Câu nói ngắn gọn đó suýt nữa làm tôi "nóng ran" cả não.
 
Nhìn căn phòng bệnh quen thuộc trong ngôi nhà cổ, nhìn chiếc mặt nạ oxy tôi nhớ rất rõ, tôi đã hiểu hết mọi chuyện.
 
Họ có lòng, nhưng tôi phải để họ thất vọng rồi.
 
Hứa Văn Châu vẫn chưa yêu tôi.
 
---
 
12
 
Tôi kiên quyết quay lại ngôi nhà cũ, mỗi ngày đều luyện thể dục.
 
Đôi khi mẹ Hứa sẽ yêu cầu Hứa Văn Châu cùng tập với tôi.
 
Nhưng anh ấy luôn cố ý giữ khoảng cách với tôi.
 
Một động tác cúi lưng đơn giản, anh ta gần như muốn cách tôi thật xa.
 
"Tôi tự làm được, anh có việc thì đi đi."
 
"Tôi..."
 
Chưa đợi anh ấy nói xong, tôi đeo tai nghe, mở âm thanh thật lớn.
 
Mãi sau anh ấy mới rời đi.
 
Tối đó, mẹ Hứa mang yến sào đến gõ cửa phòng tôi: "Con dâu à, hai đứa lại có chuyện gì à?"
 
Có chuyện gì á?
 
Đó là chuyện của người yêu, của những cặp đôi yêu nhau, chúng tôi chẳng phải vậy.
 
Tôi đặt thìa xuống, cười nói: "Không có đâu mẹ, là con thích tập một mình."
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo