Cấm Luyến - Chương 3

Ngay cả một người như Tần Nghiễm, lúc nhìn cô gái đó cũng nở nụ cười.  
 
Người từng giúp tôi làm bài tập, từng tết tóc bím cho tôi...  
 
Thật sự sắp xây dựng gia đình riêng của mình rồi sao?  
 
Không biết vì sao, trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót khó tả.  
 
Điện thoại của Giang Tự reo lên, cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn của tôi.  
 
Cũng đúng, hôm nay việc chính của tôi là hẹn hò với bạn trai.  
 
Tôi xoay người rời đi, bỏ lỡ ánh mắt nghiêng sang nhìn tôi từ phía cửa.  
 
 7  
 
Chơi với Giang Tự quá muộn, ký túc xá đóng cửa mất rồi.  
 
Tôi đành phải về nhà.  
 
Không ngờ Tần Nghiễm còn về trễ hơn tôi.  
 
Tô Liên lúng túng đỡ lấy anh ta từ cánh tay tài xế, thân hình nhỏ nhắn của cô ấy gần như bị đè nặng khi cố dìu Tần Nghiễm vào nhà.  
 
Tô Liên mềm mại yếu đuối, còn Tần Nghiễm cao lớn tuấn tú.  
 
Nửa người anh ta gần như dựa hẳn vào cô ấy.  
 
Không biết vì sao, cảnh tượng trước mắt khiến tôi gai mắt.  
 
Nghĩ đến việc sau này, trong căn biệt thự tôi đã sống hơn mười năm cùng anh ấy, anh và Tô Liên sẽ tùy ý làm những chuyện thân mật...  
 
Tôi không kiềm được, gạt tay Tần Nghiễm khỏi người cô ấy, lạnh giọng nói: "Chú thiếu phụ nữ đến thế sao? Ban ngày gặp một người, ban đêm lại ôm một người?"  
 
Tần Nghiễm nheo mắt, xoa xoa thái dương.  
 
Nhưng anh ta không hề tức giận, thậm chí còn có chút ý cười:  
 
"Không phải em bảo anh đi sao?"  
 
Tôi nghẹn lời, nhất thời không phản bác được.  
 
Quay lưng định rời đi, lại bị giọng nói lạnh lùng của anh ta chặn lại:  
 
"Hôm nay em lại đi gặp ai?’’  
 
"Trên người em vẫn còn mùi nước hoa nam là sao?"  
 
 8  
 
Hỏng rồi!  
 
Tôi thầm than trong lòng.  
 
Hôm nay Tần Nghiễm về đột ngột, tôi chưa kịp tắm rửa.  
 
Lúc hẹn hò với Giang Tự, chắc chắn tôi đã dính phải mùi nước hoa của cậu ấy.  
 
Nếu bị Tần Nghiễm phát hiện, tôi chết chắc!  
 
Nhớ lại lúc gặp Giang Tự, tôi uống một ly latte, khóe miệng dính chút bọt sữa, cậu ấy mỉm cười tiến lại gần, suýt nữa thì hôn tôi, nhưng tôi đã từ chối.  
 
Tôi cũng không hiểu vì sao lại từ chối, rõ ràng cậu ấy là người tôi thích đã lâu.  
 
Nhưng Tần Nghiễm cũng sắp ở bên Tô Liên rồi mà.  
 
Anh ấy lấy tư cách gì để quản tôi thân thiết với ai?  
 
Nghĩ vậy, tôi thẳng lưng, tự tin nói:  
 
"Chú có thể yêu đương, sao cháu không thể?"  
 
Tần Nghiễm đưa tay xoa đầu tôi.  
 
"Tiểu Thư, anh và em không giống nhau."  
 
"Em còn nhỏ."  
 
"Cháu không nhỏ nữa, cháu đã hai mươi hai tuổi rồi."  
 
Tần Nghiễm nhíu mày, không vui xoa thái dương.  
 
Ánh mắt tôi vô thức liếc sang thắt lưng anh ấy, sợ rằng tối nay nó sẽ lại in dấu lên người tôi.  
 
"Tiên sinh, canh giải rượu nấu xong rồi, anh uống chút đi."  
 
Giọng nói của Tô Liên phá tan bầu không khí căng thẳng.  
 
Cô ấy lo lắng nhìn Tần Nghiễm, dường như muốn giúp anh ấy xoa dịu cơn đau đầu.  
 
Hai người trông thật xứng đôi.  
 
Nếu tôi nhớ không nhầm, lần đầu tiên Tần Nghiễm có thiện cảm với Tô Liên, cũng là khi anh bị đau dạ dày sau một buổi tiệc rượu, cô ấy đã lo lắng túc trực suốt một đêm.  
 
Tần Nghiễm liếm môi, giọng trầm thấp đầy ẩn nhẫn:  
 
"Tiểu Thư, đừng chọc anh giận.’’ 
 
"Em biết đấy, khi anh tức giận, em không chịu nổi đâu."  
 
9  
 
Tôi vừa tắm xong bước ra thì nhận được video call từ Giang Tự.
  
Giọng nói trầm ấm của anh ấy vang lên từ loa điện thoại:  
"Ngày mai đi xem phim nhé?"  
 
Lúc đó, có tiếng gõ cửa.  
 
Tần Nghiễm bước vào. 
 
Tôi không biết anh có nghe thấy cuộc gọi hay không.  
 
Tôi nhanh tay tắt máy, không để anh phát hiện bất cứ manh mối nào.
  
Anh nhìn tôi, giọng trầm thấp:  
"Tiểu Thư, em có biết thuốc dạ dày của anh để đâu không?"  
 
Xem ra bệnh dạ dày của anh lại tái phát.  
 
Tần Nghiễm nhíu mày nhìn tôi.  
 
Ngoài cửa, Tô Liên đang bận rộn tìm thuốc cho anh.  
 
Vậy mà anh lại lặng lẽ nắm lấy tay tôi, đặt lên vùng bụng rắn chắc của mình.  
 
Mặc dù công việc bận rộn, nhưng anh chưa bao giờ lơ là việc rèn luyện thân thể.
  
Cơ bụng anh cứng rắn, giống như chính con người anh vậy.  
 
Tôi cảm thấy hơi nóng mặt, vội vàng rút tay về.  
"Chú nên uống thuốc đi."  
 
Tần Nghiễm bật cười khẽ, hơi thở ấm áp lướt qua vành tai tôi, ngưa ngứa.  
"Tiểu Thư, em giúp ‘chú’ xoa bụng một chút là được rồi."  
 
Tôi như bị ma xui quỷ khiến mà hỏi một câu:  
"Tần Nghiễm, cháu không còn là trẻ con nữa.’’  
"Nếu cháu thực sự yêu đương thì sao?’’  
"Nếu cháu thực sự ở bên người khác…’’ 
"Chú có thể chấp nhận được không?"  
 
Anh im lặng.
  
Đôi mắt đen sâu thẳm giấu đi những cảm xúc tôi không thể nhìn thấu.
  
Có lẽ trong mắt anh, tôi vẫn mãi là một đứa trẻ chưa trưởng thành.  
 
Hoặc cũng có thể… trong lòng anh đã có chỗ cho một người khác.  
 
Tôi không biết mình ngủ quên từ lúc nào.  
 
"Đừng trách anh."  
Giọng nói trầm khàn của người đàn ông vang lên bên tai, mang theo sự kiềm chế đầy ẩn nhẫn.  
Hương tuyết tùng thoang thoảng trong không khí.  
 
---
 
10  
 
Khi tôi hơn mười tuổi, được đưa đến nhà Tần Nghiễm, anh quản tôi rất nghiêm khắc.
  
Nhưng tôi lại rất thân thiết với anh.  
 
Người khác đều sợ anh, chỉ có tôi là không sợ trời không sợ đất, luôn gọi thẳng tên anh thay vì gọi "Chú".  
 
Tôi sống xa bố mẹ từ nhỏ, thiếu thốn cảm giác an toàn.
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo