Cấm Luyến - Chương 7

Dưới ánh mắt dừng lại thật lâu của anh, vành tai tôi đỏ bừng lên ở nơi anh không nhìn thấy.  
 
Đây là lần đầu tiên trong đời tôi nghiêm túc bày tỏ lòng mình với anh.  
 
Từ nhỏ, tôi được anh dạy dỗ. Tôi vốn là một đứa trẻ nghịch ngợm, nhưng chỉ vì gương mặt của anh mà cố nhịn, một nhịn là mười năm.  
 
Mượn hơi men, tôi nói ra tâm tư không dám để lộ của mình.  
 
Nhưng có lẽ anh chỉ cho rằng tôi nói linh tinh khi say, không hề xem đó là thật.  
 
Nửa tỉnh nửa mê, tôi dậy đi vệ sinh.  
 
Tôi nghe thấy cuộc đối thoại giữa ông nội và anh ấy.  
 
Gậy chống của ông gõ xuống đất, như thể đang cảnh cáo điều gì đó. Giọng nói không giận nhưng mang theo uy nghiêm:  
 
"Tiểu Thư cũng không còn nhỏ nữa, con phải chú ý chừng mực, cái gì cần kiềm thì kiềm, tuyệt đối không được vượt quá giới hạn."  
 
Giọng nói của anh ấy cách một lúc lâu mới chậm rãi vang lên:  
"Ông yên tâm, con không có loại tâm tư đó với con bé. Con sẽ không vượt quá giới hạn, làm ô danh nhà họ Tần."  
 
Lời của anh ấy hoàn toàn đập tan tâm tư mơ hồ trong tôi.  
 
Vậy nên tôi mới càng ra sức chơi đùa với những nam sinh khác, nghĩ rằng như vậy có thể chọc giận anh ấy.  
 
Nhưng anh ấy thực sự chỉ coi tôi là cháu gái, không hề có một chút tình cảm nào khác.  
 
 21  
 
Trạm dừng tiếp theo là một trạm lớn, tàu sẽ dừng lại mười phút.  
 
Giang Tự đi vệ sinh, tôi ngồi một mình trên ghế.  
 
Lạ thay, anh ấy đi rất lâu vẫn chưa quay lại.  
 
Đột nhiên, loa phát thanh trên tàu vang lên.  
 
"Sau đây là một thông báo tìm người:  
 
'Xin hỏi bạn nhỏ Tần Thư có ở đây không? Chú nhỏ của bạn, Tần Nghiễm, không tìm thấy bạn, đang rất lo lắng. Nếu nghe thấy thông báo, xin hãy đến sân ga ngay.'"  
 
Tiếng bước chân quen thuộc chậm rãi tiến lại gần tôi, như thể siết chặt cổ họng tôi.  
 
Tần Nghiễm khoác trên người bộ vest chỉnh tề, trên găng tay da đen vương chút máu.  
 
Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, tôi đối diện với ánh mắt sợ hãi của Giang Tự.  
 
Thân hình cao lớn của anh khẽ cúi xuống, đôi mắt sâu thẳm, như đang nhìn con mồi bị anh nắm trong tay.  
 
"Người tình bé nhỏ của em dính líu đến vụ bắt cóc phi pháp, tôi đã xử lý hắn ta rồi."  
 
"Đám người dơ bẩn đó tiếp cận em chẳng phải vì tiền của nhà họ Tần sao? Sao em cứ không chịu hiểu vậy?  
 
"Chỉ có tôi mới xem em như báu vật mà nâng niu."  
 
Anh đặt một chiếc vòng cổ lên cổ tôi, bóp lấy cổ tôi, dịu dàng nhưng cũng tàn nhẫn.  
 
"Em bé ngoan, em là đóa hoa do chính tay tôi nuôi lớn, chỉ có thể do chính tay tôi tưới tắm mà thôi."  
 
 22  
 
"Sao em cứ không chịu nghe lời vậy?"  
 
"Em biết rõ tôi ở nhà, vậy mà còn dẫn đám bẩn thỉu bên ngoài về, có phải muốn thách thức giới hạn của tôi không?"  
 
"Tôi đã nói với em rồi, đừng làm tôi tức giận. Hậu quả sẽ rất thảm đó."  
 
Tần Nghiễm thực sự điên rồi. Anh nhốt tôi trong nhà, không cho tôi ra ngoài.  
 
Trừ lúc ăn cơm, tôi không được xuống giường. Sức lực của anh thực sự đáng sợ.  
 
Tôi chỉ có thể rưng rưng nước mắt hỏi anh:  
"Tô Liên nói cô ấy có thai…"  
 
Tần Nghiễm cười lạnh:  
"Tôi còn không biết từ khi nào mình có thêm một đứa con từ trên trời rơi xuống. Tại sao em không chịu tin tôi?’’ 
 
"Em tin lời người khác, nhưng lại không chịu tin tôi.’’  
 
"Em tin bất cứ thứ gì cô ta nói à?’’  
 
"Tôi sợ em bị tổn thương nên mới không nói ra lòng mình. Vậy mà em lại đáp lại tôi bằng cách bỏ trốn cùng tên đàn ông khác sao?"  
 
Nước mắt tôi gần như rơi xuống đất.  
 
Đổi xưng hô nha
 
"Anh không thích em, anh thích Tô Liên, đúng không?"  
 
Tần Nghiễm tháo kính xuống, trong mắt dậy lên cơn sóng dữ.  
 
"Em còn nhớ năm ba cấp ba không? Có một nam sinh đưa thư tình cho em. Hôm đó, lần đầu tiên tôi muốn làm chuyện điên rồ, để em thấy con người thật của tôi—một kẻ thối rữa từ trong ra ngoài vì em."  
 
Năm tôi học cấp ba, người giám hộ hợp pháp của tôi chính thức đổi thành Tần Nghiễm.  
 
Lúc lớp trưởng đưa thư tình cho tôi, tôi hơi bối rối, không biết phải từ chối thế nào.  
 
Đúng lúc tôi định nhận thư, Tần Nghiễm không biết đã đứng sau tôi từ bao giờ, cầm lấy bức thư tình bọc trong phong bì hồng.  
 
"Tiểu Thư, ngay từ lần đầu tiên gặp cậu, tớ đã…"  
 
Gương mặt anh bỗng chốc lạnh lẽo, đôi mắt tối sầm lại.  
 
Lá thư tình bị anh xé vụn ngay trước mặt tôi.  
 
"Cậu là cái thá gì mà dám mơ tưởng đến em ấy?"  
 
Từ hôm đó, cậu nam sinh kia chuyển trường.  
 
Tôi chưa từng gặp lại cậu ta nữa.  
 
 23  
 
Tần Nghiễm bị tái phát chứng rối loạn cảm xúc, nhưng vẫn cố kìm nén sự hủy diệt trong lòng.  
 
Tôi cố gắng trấn an anh, chậm rãi giải thích từng câu.  
 
"Em mơ thấy một giấc mơ, trong đó mọi thứ đều rất chân thực, thậm chí đã xảy ra thật.  
 
"Trong mơ, anh là nam chính của tiểu thuyết, nữ chính là Tô Liên, còn em chỉ là nữ phụ độc ác, yêu anh mà không được, cuối cùng chết không toàn thây.  
 
"Em không muốn chúng ta trở thành như vậy, nên em mới chủ động theo đuổi Giang Tự."  
 
Tôi tưởng có thể khiến anh nguôi giận, nhưng anh lại càng giận hơn.  
 
"Tại sao em lại nghĩ tôi sẽ yêu một người chỉ biết lợi dụng tôi?  
 
"Tôi nuôi em suốt mười năm, chỉ vì giữ vững đạo đức, luân lý, danh dự của nhà họ Tần mà không dám để lộ tâm tư. Nhưng là em, chính em đã đẩy tôi đến bờ vực điên loạn."  
 
 25  
 
Ngày tốt nghiệp, thời tiết thật đẹp.  
 
Giang Tự biến mất từ hôm đó.  
 
Tô Liên cũng rời khỏi nhà họ Tần.  
 
Ông nội tôi xuất hiện, vừa nói vừa thở dài:  
"Tần Nghiễm sớm đã động lòng với con rồi. Ông mắng nó là súc sinh, nhưng nó vẫn bệnh nặng không thể cứu. Nó chỉ có thể được cứu bởi con thôi."  
 
Dưới tán cây hương chương, tôi nắm lấy bàn tay ấm áp của anh.  
 
"Tần Nghiễm.’’ 
 
"Thời tiết đẹp lắm, chúng ta còn nhiều ngày tháng ở phía trước.”
 
-Hoàn-
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo