Canh Bạc Tân Hôn - Chương 5

“Tư Nghiễn, chúng ta không còn quan hệ gì nữa, anh đừng làm phiền tôi.”  
 
Ánh mắt anh thoáng qua một tia hoang mang.  
 
Nhân lúc anh sững sờ, tôi mở cửa xe, ngồi vào ghế lái, kéo cửa kính lên và lái xe đi.  
 
Trong gương chiếu hậu, bóng dáng anh ngày càng nhỏ lại, cuối cùng biến mất hoàn toàn.  
 
---  
 
 9  
 
Tôi nộp đơn xin nghỉ phép ở công ty và đặt vé máy bay về quê.  
 
Trước khi đi, tôi nhận được một cuộc gọi ngoài ý muốn.  
 
Giọng người bên kia cất lên:  
 
“Có thời gian không? Chúng ta nói chuyện chút đi.”  
 
Trong quán cà phê, Tư Thanh Vũ ngồi đối diện tôi.  
 
Anh ấy là anh trai của Tư Nghiễn.  
 
Khi tôi và Tư Nghiễn mới ở bên nhau, gia đình anh ấy không thích tôi, kiên quyết buộc anh chia tay tôi.  
 
Nhưng Tư Nghiễn cứng đầu, quyết định cắt đứt quan hệ với gia đình.  
 
Những năm qua, anh chỉ giữ liên lạc với Tư Thanh Vũ – người duy nhất ủng hộ mối quan hệ của chúng tôi.  
 
“Dạo này Tiểu Nghiễn mỗi đêm đều uống rượu đến khuya, em có biết không?”  
 
Tư Thanh Vũ cau mày, giọng điệu không hài lòng:  
 
 “Nó nói em muốn chia tay với nó.”  
 
“Lạc Sơ, Tiểu Nghiễn vì em mà ngay cả bố mẹ cũng không cần, sao em có thể bỏ rơi nó?”  
 
“Nó yêu em nhiều thế nào, em còn cần anh nói nữa sao?”  
 
Tôi biết rất rõ Tư Nghiễn yêu tôi, cũng giống như tôi yêu anh ấy vậy.  
 
Chỉ là tình yêu của anh được bọc kín trong một lớp vỏ cứng rắn, không chịu để lộ ra dù chỉ một chút.  
 
Còn tình yêu của tôi lại trần trụi bày ra, không chút che giấu.  
 
Thật quá bất công.  
 
Tư Thanh Vũ tiếp tục:  
 
“Tiểu Nghiễn từng có một mối tình đầu thời đại học.”  
 
 “Khi đó nó si mê người ta đến mức mỗi ngày gửi mười tin nhắn tình cảm, lúc nào cũng bám lấy đối phương.”  
 
“Nhưng sự nhiệt tình của nó khiến cô gái kia khó chịu, cuối cùng hai người chia tay.”  
 
“Từ đó, nó trở thành con người như bây giờ.”  
 
 “Nó chỉ không biết cách thể hiện tình yêu, chứ không phải không yêu em. Lạc Sơ, em nên cho nó thêm cơ hội.”  
 
Nghe mà nực cười.  
 
Cơ hội tôi cho Tư Nghiễn vẫn chưa đủ sao?  
 
Vết thương từ mối tình trước của anh ấy, vì sao tôi phải gánh chịu?  
 
Tình cảm của tôi sớm đã bị những lời nói lạnh lùng của anh ấy bào mòn đến cạn kiệt.  
 
Tôi không muốn có bất kỳ liên quan nào đến anh ta nữa.  
 
10  
 
Quê tôi là một thành phố ven biển.  
 
Vừa xuống máy bay, tôi dường như có thể ngửi thấy mùi muối mặn trong gió biển.  
 
Trở về ngôi nhà thời thơ ấu, tôi dọn dẹp sạch sẽ rồi nằm xuống giường, ngủ một giấc thật sâu.  
 
Đêm nay trong mơ không có những chuyện rối ren, tôi ngủ rất say.  
 
Ngày hôm sau, điện thoại của Tư Nghiễn gọi đến.  
“Lạc Sơ, em trốn đi đâu rồi?”  
 
Tôi cắm bó hoa bách hợp mới mua vào bình, thờ ơ đáp:  
“Liên quan gì đến anh sao? Tư Nghiễn, nhắc anh một câu, anh không phải bạn trai tôi.”  
 
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, rồi mới lên tiếng:  
“Tôi đâu có gọi để xin em quay lại.’’  
“Nhà vẫn còn một đống đồ của em chưa mang đi, vừa chiếm chỗ vừa chướng mắt, nhìn mà bực mình.’’  
“Em tìm thời gian đến lấy đi.”  
 
Tôi không muốn quay lại nơi đó nữa, bèn nói:  
“Anh cứ vứt hết đi.”  
 
“Vứt hết?” Trong giọng anh ta có chút hoảng loạn, “Huy hiệu kỷ niệm khắc tên chúng ta, album kỷ niệm em làm, cả những tấm bưu thiếp vẽ tay tôi từng gửi cho em, em cũng không cần nữa?”  
 
“Đúng, không cần nữa.” Tôi nghĩ một chút, rồi nói thêm: “Bốn giờ chiều xe rác sẽ đến một chuyến, anh đem đi vứt ngay bây giờ, những thứ đó sẽ biến mất trước mắt anh với tốc độ nhanh nhất.”  
 
Tư Nghiễn nghiến răng:  
“Được, tôi đảm bảo vứt sạch sẽ, em đừng hối hận…”  
 
“Tư Nghiễn.” Tôi ngắt lời anh ta, “Anh nhất định lần nào cũng phải nói chuyện với tôi bằng cái giọng điệu này sao?”  
 
Qua điện thoại, tôi nghe được hơi thở anh ta bỗng nhiên trở nên dồn dập.  
 
Nhưng tôi vẫn tiếp tục nói:  
“Nói thẳng nhé, tôi đã chịu đựng kiểu tính khí này của anh đủ lâu rồi, cũng đã muốn chia tay từ lâu rồi.”  
“Anh bị mối tình đầu tổn thương thì tìm cô ta mà đòi lại.”  
“Để lại cả đống thói xấu cho tôi, tôi là trạm tái chế rác thải hay gì?”  
“Thật sự quá đủ rồi, nếu anh còn một chút lương tâm, chúng ta hãy chia tay trong hòa bình đi.”  
 
Tôi dứt khoát cúp máy.   
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo