11.
Tôi ăn xong bữa trưa, nằm vật trên giường.
Eo đau.
Bụng cũng đau.
Cuộc thẩm vấn đêm qua suýt tiễn tôi đi gặp ông bà.
Tôi thừa nhận, đúng là tôi thèm khát anh thiệt.
Nhưng… cũng đâu cần “ăn” một lần tới nỗi sắp “no chết” vậy đâu??
Không được. Hôm nay nhất định phải đình chiến.
Chưa được bao lâu, nghe thấy tiếng cửa mở “két” một tiếng.
Trần Cạnh Tiêu xách hai cái hộp giao hàng bước vào phòng.
Tôi tò mò nhỏm dậy hỏi:
“Gì thế?”
Anh nhìn chằm chằm hai cái hộp, ánh mắt có chút kỳ lạ:
“Bản chống nước full option?”
“Chiến giáp quyết thắng?”
Tôi tối sầm mặt.
Mười ngón chân co quắp, suýt khoan được lỗ trên sàn.
Chết tiệt! Quà của nhỏ bạn thân sao lại giao đúng lúc này!!!
Tôi cuống lên giải thích:
“Chỉ là… đồ thể thao em tự đặt thôi…”
Anh thong thả mở hộp nhỏ ra, ánh mắt dừng lại như dính chặt:
“Ồ, đúng là dùng cho vận động thật.”
“Cái này gọi là… súng massage cơ sâu…”
Tôi mặt đỏ như gấc, nhào tới giật lấy cái “súng massage” từ tay anh.
Anh nhẹ nhàng giơ tay lên cao, một chiêu khống chế tôi gọn trong lòng.
“Cô giáo Ôn à—”
Anh giơ quyển hướng dẫn sử dụng lên, cực kỳ nghiêm túc:
“Chế độ khám phá này khởi động sao vậy? Minh họa cho anh xem cái?”
“Không được mà!!”
Anh cười trầm thấp, giọng khàn như thể vừa tỉnh sau một cơn mộng xuân:
“Có vẻ buổi thẩm vấn hôm qua vẫn chưa đủ chứng cứ…”
Thế là—tôi lại một lần nữa, trở thành nghi phạm bị thẩm vấn “đặc biệt”.
“Cái này dùng ổn không?”
“Ai ‘dùng’ ổn?”
Anh cầm chiếc áo ren dây mảnh:
“Mặc chiến giáp thử xem? Biết đâu thật sự ‘quyết thắng’?”
Tôi muốn khóc mà không ra nước mắt.
“Em là tân binh! Anh không thể cho em thời gian thích nghi một chút hả?!”
12.
Ba ngày sau, khi nhận được cuộc gọi từ con bạn thân, tôi gần như tàn phế toàn thân.
“Ôn Dương!! Cuối cùng cậu cũng nghe máy rồi hả?! Ba ngày đó mày biết không?!”
“Nếu không phải chồng cậu là cảnh sát, tao đã gọi luôn công an báo mất tích rồi!”
Tôi khàn khàn trả lời như con zombie hút nhầm nước sôi:
“Sống... không nổi nữa…”
“Ủa alo??? Giọng cậu gì vậy???”
Nó bên kia phấn khích như bắt được bí mật quốc gia:
“Trần Cạnh Tiêu nhà cưng lấy dùi cui làm đạo cụ SM hả?!”
Trời mới biết, ba ngày ba đêm qua, nếu không phải đang nấu ăn… thì là đang bị ăn.
Cuối cùng tôi cuộn chăn, run lẩy bẩy như miếng rau sống, rưng rưng nhìn ảnh:
“Anh Trần... anh đi bắt người giúp em được không...”
Em… thật sự không chịu nổi nữa rồi.
Và rồi—chiếc giường đáng thương sau ba ngày tăng ca cực độ, cuối cùng cũng… sập.
Sập thật.
Tạ ơn nó.
Nó đổ sập cũng là cứu tinh của đời em, giúp em giành được một tấm vé nghỉ dưỡng quý giá.
13.
Hai đứa tôi dắt nhau đi mua giường mới—loại chống động đất, chống bạo lực, chất lượng hàng đầu!
Tiện thể... hẹn hò luôn.
Kỳ lạ là, đây là lần đầu tiên sau khi cưới, hai đứa mới chính thức đi chơi với nhau.
Trần Cạnh Tiêu dắt tôi đi dạo phố, y như một cây ATM có cảm xúc:
“Đẹp.”
“Mua.”
“Còn ăn nữa không?”
Trà sữa uống dư, đồ ăn vặt ăn không hết, cuối cùng đều vào bụng ảnh.
Tôi lặng lẽ nhìn ảnh:
“Ờm... cũng khá là hữu dụng đấy chứ...”
Tối đến đi xem phim.
Tôi chọn phim kinh dị – án mạng hàng loạt, kiểu vừa ghê vừa hack não, thích hợp để giả vờ sợ chui vô lòng chồng.
Cả rạp người ta ôm nhau la hét ầm trời, các cặp đôi sợ tới rúc chặt vào nhau.
Tôi nắm bắt cơ hội, cắm đầu chui vào lòng ảnh.
Ai dè—
“Đừng sợ, toàn đồ giả.”
Ảnh vỗ vai tôi trấn an.
Vừa dịu dàng xong, ảnh xoay mặt tôi lại, bình thản như giảng viên học viện cảnh sát:
“Em nhìn nè, người chết một ngày rồi, máu đâu có màu này, làm phim giả quá.”
“Em thích mấy vụ giết người à? Để anh cho coi hình thật, anh có lưu trong điện thoại.”
“Ủa? Cảnh sát gì mà không mang bao giày vô hiện trường, coi như hỏng chứng cứ.”
“Trúng tim mà chạy như điền kinh, chắc thân quen với Diêm Vương lắm hả?”
Tôi há hốc mồm.
Xém sặc bắp rang bơ.
Tự dưng thấy hối hận vì chọn phim hình sự.
Quên mất chồng mình là dân chuyên ngành, đi xem như đi bắt lỗi nghiệp vụ hiện trường.
Tôi ức chế, bốc một nắm bắp rang nhét vô mồm.
Quyết định—tranh thủ bóng tối hôn phát.
Vừa nghiêng đầu sang—
Thấy ổng…
Tựa lưng ngủ khò ngon lành.
Nể thật sự…