1
Lúc này nhìn hàng loạt bình luận trôi qua như bão.
Tôi không nhịn được nữa, lao lên như tên bắn, giật lấy cô bé khỏi tay người đàn bà kia.
Đường Đường mở to đôi mắt đen láy nhìn tôi, ánh mắt ngập ngừng, rồi cúi gằm đầu, rấm rứt khóc.
Nhỏ xíu, bế lên nhẹ như không, mà lại cực ngoan.
Trái tim tôi khẽ run lên một cái.
Có cảm giác như đang ôm cả khối vàng ròng trong lòng vậy.
Giang Uyển Thanh bị giật mất con thì ngẩn ra một giây, sau đó bật cười lạnh:
– Ở đâu ra cái đứa giúp việc? Con gái tôi thì tôi muốn dạy sao là chuyện của tôi, mắc gì đến cô?
Tôi cười mỉm chi:
– Ông cụ Thẩm cử tôi tới đây là để chăm sóc cô Giang và bé Đường Đường Nếu có chuyện gì xảy ra với cô bé,tôi khó ăn nói lắm đấy.
Không có ông cụ Thẩm, Giang Uyển Thanh còn chẳng bước được vào cửa nhà họ Thẩm.
Chưa kể mẹ cô ta đang bệnh cũng là ông cụ cho người lo liệu.
Chỉ là cô ta chưa biết thôi, từ lúc nhập khẩu Tang Tang vào nhà họ Thẩm, ông cụ đã âm thầm chuyển 15% cổ phần công ty sang cho bé rồi.
Giang Uyển Thanh im bặt.
Tôi liếc cô ta một cái, ánh mắt lướt qua cái bộ đồ ngủ lụa cao cấp.
Toàn thân là hàng hiệu chẳng vứt, lại đi vứt trang sức Thẩm Mặc Thâm tặng, vứt luôn cả Đường Đường.
Sau lưng cô ta, Thẩm Mặc Thâm thản nhiên liếc nhìn tôi một cái, rồi lạnh giọng ra quyết định:
– Nếu ông cụ đã cử cô đến, sau này cô làm bảo mẫu riêng cho Đường Đường.
Nói xong, anh ta kéo Giang Uyển Thanh đi thẳng.
– Không biết điều thì đừng trách tôi dạy dỗ mạnh tay.
Tôi cảm thấy tai mình vừa bị ô nhiễm.
Không nói không rằng, tôi búng tai một cái, bế “cục vàng” nhà mình – à nhầm, bé Đường Đường– lên lầu.
Đường Đường rũ mắt, ôm con gấu bông chặt trong lòng, vành mắt đỏ hoe.
Tới lúc thay đồ cho bé, tôi mới phát hiện đầy vết bầm trên người. Vết cũ chưa lành, vết mới đã chồng lên.
Tôi lập tức nghiêm mặt:
– Sao lại thế này?
Bình luận nổ như pháo tết:
【May mà chị bảo mẫu ôm Đường Đường chạy kịp, không là bé đập đầu vô mép bàn rồi, chắc chắn để lại sẹo luôn ấy chứ!】
【Nữ chính vì sinh con mà hy sinh bao nhiêu, giờ lại bị con “trói buộc” với nam chính, bảo không thích con là cũng hợp lý mà?】
【Ôm ôm bé yêu, ngoan nào, đừng sợ nhé.】
Một luồng tức giận vô hình trào lên trong lòng tôi.
Đường Đường gẩng đầu, ánh mắt ngơ ngác xen lẫn hoảng sợ như thể bị vứt bỏ:
– Mẹ không cần con nữa sao?
2
Lần hiếm hoi tôi lặng người.
– Chỉ cần con có giá trị, bố mẹ sẽ không bỏ con đâu.
– Quyền lựa chọn nằm trong tay con.
Bình luận lại réo:
【Hồi nãy thấy cô bảo mẫu còn tử tế lắm mà, giờ lại bắt đầu rao giảng mấy câu độc miệng thế này?】
【Đúng đó, nam nữ chính chỉ là chưa thông suốt thôi, đợi họ yêu nhau rồi thì chắc chắn sẽ đối xử tốt với Đường Đường mà.】
【Bảo mẫu này kỳ lạ ghê, có cảm giác có mưu đồ. Không lẽ là phản diện?】
Tôi giả vờ không thấy gì hết.
Đường Đường nghiêng đầu, hỏi nhỏ:
– Thật không ạ?
Tôi gật đầu.
Trước khi xuyên sách, tôi thi đậu đại học, cha mẹ không những không vui mà còn chửi tôi một trận ra trò.
Họ muốn bán tôi cho lão già năm mươi tuổi lấy tiền sính lễ, rồi lấy tiền đó mua nhà cho thằng em trai tôi.
Tôi cầm dao dọa, mới thoát khỏi cái nhà đó.
Sau khi tốt nghiệp, tôi làm thư ký cho đại tiểu thư, mỗi tháng vừa chạy việc vặt vừa làm bạn chơi với cổ, tiền lương một vạn rưỡi, chưa kể còn có thưởng thêm một hai vạn.
Cũng nhờ ôm được cái “chân vàng” đó, cuộc đời tôi mới đỡ lên được chút.
Thế là cha mẹ cười toe tới tìm tôi tận nhà trọ, quên sạch chuyện cũ, còn bóng gió nhờ tôi giúp đỡ gia đình, lo cho thằng em.
Con người chỉ cần có giá trị, đến cha mẹ thiên vị cũng phải giả vờ dễ thương.
Còn tôi, khi đã là người lớn, tôi bỏ luôn cái khái niệm “gia đình”. Với tôi, tình thân không phải thứ bắt buộc trong cuộc sống.
Nhưng Đường Đường thì khác.
Bé vẫn chỉ là một đứa trẻ con.