1
Tết Thanh Minh tôi leo lên núi hoang tìm mộ tổ tiên, ai ngờ người nhà nhớ nhầm chỗ, tôi lại đi cúng nhầm một ngôi mộ cô đơn.
Tối hôm đó, tôi mơ thấy một giấc mơ rất không trong sáng.
Giữa vùng hoang vu không một bóng người, một người đàn ông cao 1m88, vai rộng eo thon, mặt mũi mờ mờ không nhìn rõ, ôm chầm lấy tôi, đôi môi mát lạnh hôn tôi hết lần này đến lần khác.
Anh ta không ngừng khẩn cầu:
"Tôi tên là Thẩm Tích."
"Cứu tôi..."
"Tôi có thể cho cô rất nhiều lợi ích."
Tôi không thể cử động, trong lòng thì vừa sợ hãi vừa... xấu hổ muốn độn thổ.
"Cô không nói gì, tôi coi như cô đồng ý rồi."
Ngay lúc đó, tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên, kéo tôi ra khỏi cơn ác mộng.
Tôi còn nghe văng vẳng tiếng thở dài tiếc nuối của người đàn ông kia.
Lưng tôi dựng hết gai ốc.
Là em trai gọi rủ tôi đi ăn đêm.
Tôi bảo:
"Mấy đứa ăn đi, chị hơi mệt."
Cúp máy rồi, người tôi đầy mồ hôi lạnh, dính nhớp khó chịu, đành bò dậy đi tắm.
Và rồi chuyện kỳ dị tiếp theo xảy ra.
Trong làn hơi nước mịt mù, tôi vô thức quay đầu lại thì... hình như thấy một cái bóng mờ lờ đứng phía sau mình.
Anh ta thở dốc, khom nhẹ người.
Tôi giật mình đến ngã dúi dụi, trẹo cả chân.
Khi nhìn lại kỹ thì… chẳng còn ai cả.
Những chuyện kỳ quái cứ liên tiếp xảy ra mấy ngày sau đó.
Chẳng hạn như cốc nước tôi vừa uống bỗng dưng bị xoay hướng, lượng nước cũng vơi đi một nửa.
Chẳng hạn như mỗi đêm đi ngủ tôi đều cảm thấy lạnh buốt toàn thân, như thể có người băng đang ôm tôi vậy.
Hoặc đêm nào tôi cũng mơ thấy người đàn ông mặt mờ kia, lần nào cũng dụ dỗ tôi làm mấy chuyện… khó nói.
Tôi bắt đầu nhận ra, mình dính phải thứ không sạch sẽ rồi.
Cả nhà cuống cuồng tìm cách mời pháp sư trừ tà, còn tôi thì nhắn tin hỏi han khắp nơi, tìm người có đạo hạnh cao.
Ngay lúc tôi chuẩn bị gọi cho một đạo sĩ nổi tiếng thì màn hình hiện lên một loạt dòng chữ như thế này:
【Nữ phụ do nhầm mộ mà vô tình cúng nhầm mộ của Thẩm Tích, dẫn anh ta ra khỏi mộ. Hiện tại Thẩm Tích đang trong giai đoạn suy yếu, chỉ có thể bám lấy nữ phụ.】
【Đạo sĩ nữ phụ tìm đến lại chính là nữ chính. Nữ chính nhìn ra thân phận bất phàm của Thẩm Tích, liền đề nghị hợp tác, giữ anh ta bên mình.】
【Thẩm Tích thể chất đặc biệt, cực kỳ dễ phát hỏa, hiện tại đã sắp không chịu nổi. Nữ chính mang vết thương ngầm, Thẩm Tích dụ dỗ cô, hai người “hòa hợp thân mật”, kết quả nữ chính phát hiện việc đó giúp tăng cường thể chất!】
【Sau này Thẩm Tích ngoan ngoãn trở thành chó săn trung thành của nữ chính, còn chuyển luôn gia sản hàng ngàn tỷ cho cô ấy.】
Mắt tôi lập tức sáng rỡ.
Ngàn tỷ tài sản đó!
Tôi ngay lập tức dẹp luôn ý định tìm đạo sĩ, còn quay sang trấn an người nhà rằng tôi ổn mà, khỏe re, đừng lo!
Từ những dòng chữ kia, tôi mới phát hiện ra, mình chỉ là một nhân vật phụ trong một quyển truyện “chồng ma yêu vợ sống”, xuất hiện để mang Thẩm Tích ra khỏi mộ và đẩy anh ta đến với nữ chính.
Nhưng nếu bây giờ Thẩm Tích chỉ có thể đi theo tôi, thì…
Tôi gấp rút từ quê quay về thành phố.
Có một số chuyện, không tiện xử lý ở quê nhà cho lắm.
2
Khi tôi về đến căn hộ thuê thì đã là mười giờ đêm.
Tôi biết Thẩm Tích vẫn đang ở quanh đây nhìn mình, liền cố ý đi tắm thật chậm, lả lướt như đóng quảng cáo dầu gội.
Quả nhiên, giữa làn sương mù trong phòng tắm, bóng mờ kia lại xuất hiện.
Ngay sau đó, tiếng thở dốc đầy ám muội vang lên bên tai tôi.
Nhưng lần này, tôi không sợ nữa.
Đây là di sản nghìn tỷ đó trời ơi!
Kế hoạch hoàn hảo trong đầu tôi đã vạch ra rõ ràng: Dụ dỗ Thẩm Tích trước, lấy cho bằng được di sản, sau đó mới liên hệ nữ chính để trục xuất anh ta, tặng kèm tình yêu miễn phí cho cô ấy luôn.
Thế là tôi thay bộ váy ngủ hai dây mát mẻ đến nỗi gió thổi phát là bệnh.
Sợ mình "tung thính" lộ liễu quá, tôi chưa vội ve vãn Thẩm Tích ngay mà bày mâm rượu cocktail ra, vừa uốn éo vừa nhâm nhi.
Một luồng lạnh mát chạm vào vai tôi, rồi trượt dần lên môi.
Tôi nghe thấy tiếng thở nặng nề, cố nén lại giống như sắp phát điên.
Uống hết vài ly, tôi giả bộ say, loạng choạng bò lên giường.
Theo như kinh nghiệm mấy ngày qua, Thẩm Tích chỉ có thể xuất hiện trong giấc mơ.
Quả nhiên, vừa chợp mắt là tôi mơ thấy anh ta.
Anh ta để trần nửa thân trên, quỳ bên mép giường, cúi người hôn tôi liên tục.
Một tay nắm lấy tay tôi, đặt lên người mình.
Khoảng cách gần đến vậy mà tôi vẫn không nhìn rõ gương mặt anh ta, thật kỳ lạ.
Giọng anh trầm khàn, đầy dụ hoặc vang lên:
"Hứa Minh Du, em muốn biết mặt tôi trông như thế nào không?"
Tôi gật đầu: "Muốn."
Anh ta hôn nhẹ lên khóe môi tôi: "Đừng chống cự tôi."
"Tôi sẽ cho em xem."
Tôi mở to mắt cố gắng nhìn kỹ, nhưng anh lại đưa tay che mắt tôi lại, bật cười:
"Thả lỏng."
Giây tiếp theo, anh ta đè lên tôi.
Lần này, tôi không hề chống cự.
Cảm giác... thật kỳ lạ.
Cả rượu lẫn giấc mơ như khiến mọi giác quan đều được khuếch đại.
Tôi thậm chí còn cảm nhận được từng giọt mồ hôi nhỏ xuống từ cơ thể Thẩm Tích.
"Ngoan, mở mắt nào."
Tôi chậm rãi mở mắt.
Trước mắt không còn là bóng mờ nữa.
Một gương mặt sắc nét, ngũ quan cứng rắn mang theo vẻ nguy hiểm, mê hoặc và... siêu đẹp trai.
Tôi bất giác run lên.
Ngay sau đó, Thẩm Tích giữ chặt tôi lại, nở nụ cười tà mị:
"Ngoan lắm."
"Đừng kháng cự tôi."
Ngay khi bị anh ta hôn, tôi mới giật mình nhận ra: Đây không phải mơ nữa!
"Ưm—!"
Thẩm Tích nắm lấy tay tôi: "Suỵt, em đã đồng ý với tôi rồi mà."
"Đừng sợ..."
"Đừng sợ..."
Trong tiếng thì thầm dụ dỗ ấy, tôi rốt cuộc cũng sa vào trầm luân.