Tim tôi treo lên, hồi hộp chờ câu trả lời.
“Lúc trong phòng tắm, trước gương.”
“Em không tập trung, anh đoán ra rồi.”
“Nên sau này khi anh dần hồi phục, liền khiến chúng biến mất.”
Thẩm Tích trầm ngâm:
“Anh không tin mấy thứ gọi là định mệnh. Anh chỉ tin bản thân mình.”
Anh hôn trán tôi.
“Anh mong em cũng vậy, A Du.”
Nam chính hay vai phụ, chẳng lẽ nhất định phải sống theo cốt truyện được định sẵn?
Tôi nhìn Thẩm Tích, trong lòng vì câu nói đó mà rung động.
Lần đầu tiên chủ động hôn anh.
“Được.”
Ánh mắt Thẩm Tích dịu hẳn, anh ôm lấy sau gáy tôi, định hôn sâu hơn.
Tôi lại đẩy anh ra:
“Khoan đã!”
Lúc nãy bình luận có nói, tôi ước nguyện đưa Thẩm Tích quay lại?
Tôi không có mà!
“Cho em hỏi, hồi đó sao anh lại theo em vậy?”
Thẩm Tích hơi khó chịu, hôn lên khóe môi tôi rồi mới nói:
“Em còn nhớ điều ước lúc viếng mộ không?”
Tôi gật đầu.
Tôi đã cầu xin ông bà tổ tiên cho tôi cơ hội phát tài, tiện thể cho tôi một bạn trai cao 1m88 có cơ bụng 8 múi, tôi muốn ngồi lên bụng đếm tiền.
Sợ linh không ứng, tôi lặp đi lặp lại điều ước đó đến bốn năm lần, vái lạy rất thành tâm.
Tôi chớp mắt.
Bây giờ nghĩ lại, hình như... thật sự được toại nguyện rồi ấy nhỉ?
Thẩm Tích bị tôi chọc cười, cắn nhẹ lên má tôi.
“Bát tự của chúng ta bổ sung cho nhau. Anh cực dương, em cực âm. Cộng thêm việc em thành tâm quá mức, anh cảm nhận được nên quyết định thực hiện ước nguyện của em.”
Tôi nhíu mày: “Vậy hả?”
Sao tôi thấy... không đáng tin chút nào.
Thẩm Tích gật đầu nghiêm túc:
“Tất nhiên rồi, em nhìn xem—ước nguyện của em không phải đã thành hiện thực rồi sao?”
“……”
“Vậy thôi được.”
Vừa dứt lời, tôi thấy anh đang nhịn cười.
“Anh lừa em!”
Một giây sau, Thẩm Tích ôm bụng cười ngả nghiêng trên người tôi.
Tôi đẩy anh ra:
“Nói mau! Đồ lừa đảo!”
Anh ngưng cười, ôm tôi thật chặt.
“Được rồi được rồi, anh nói nè.”
“Hồi đó anh cố thoát khỏi gông xiềng, nhưng luôn kẹt ở một bước. Vì bát tự chúng ta tương hợp, em có thể làm môi giới, giúp anh ra ngoài.”
“Lần này không gạt em chứ?”
“Chắc chắn không.”
Tôi không thấy rõ nét mặt anh, nhưng giọng điệu không giống nói dối.
Tôi lại thắc mắc:
“Gông xiềng? Anh từng bị nhốt ở...”
“Suỵt, A Du, đừng hỏi nữa.”
Giọng Thẩm Tích nghiêm lại.
Tôi chợt nhận ra—hôm nay mình đã hỏi quá nhiều.
“Được.”
12
Sau khi biệt thự của Thẩm Tích được sang tên cho tôi, tôi dọn vào ở trong một căn.
Tôi đang nghĩ cách giải thích với ba mẹ để đón họ lên sống cùng, thì họ gọi điện trước.
“A Du, con mau về nhà một chuyến, có chuyện rồi!”
Ba mẹ không nói rõ đầu đuôi, cứ khăng khăng bảo tôi về nhà gấp.
Tôi đành bắt chuyến tàu sớm nhất quay về.
Thẩm Tích biết chuyện thì bảo tôi cứ đi trước, anh ấy xử lý xong việc sẽ đến tìm tôi.
Tôi cũng không nghĩ nhiều.
Chuyện của anh ấy, tôi giúp không nổi.
Vừa bước vào nhà, tôi thấy các bậc trưởng bối trong tộc đã ngồi đầy, ai nấy mặt mày âm trầm.
“Chính là nó!”
“Nhìn sát khí quanh người con bé kìa, chắc chắn đã cung phụng con ác quỷ đó một thời gian rồi. Cô bé, cô không sợ chết à?”
Đứng trước tôi là một đạo sĩ cầm la bàn, vẻ mặt nghiêm trọng, vuốt râu phán như thần.
Ba mẹ tôi nghe vậy thì lập tức quỳ sụp xuống đất.
“Đại sư, xin người cứu con gái tôi!”
Tôi vội vàng kéo họ đứng dậy: “Ba, mẹ, hai người đừng thế mà!”
Mắt mẹ tôi đã sưng đỏ cả lên:
“Đại sư đi ngang qua đây, tình cờ phát hiện ngôi mộ chúng ta đi cúng hôm trước là mộ hung. Trong đó bị trấn áp một ác quỷ nghìn năm! Lỡ dở thế nào, con quỷ đó lại bám theo tụi mình về. Trước đó con còn bảo bị vướng phải thứ bẩn thỉu, sau lại bảo không sao rồi quay về thành phố...”
“A Du, con nói thật cho mẹ nghe, có phải… con bị ác quỷ khống chế, ép buộc rồi không? Sao lại đột nhiên nói không sao nữa?”
Tôi vừa định mở miệng, đạo sĩ kia đã lớn tiếng ngắt lời:
“Nó đã bị mê hoặc rồi, cam tâm tình nguyện cung phụng ác quỷ. Nếu cứ tiếp tục thế này, không chỉ nó, mà cả dòng họ các người sẽ gặp họa đấy!”
Nghe vậy, các trưởng bối hoảng hốt hỏi đạo sĩ phải làm gì.
Đạo sĩ vuốt râu chậm rãi nói:
“Ác quỷ hiện tại không ở cạnh nó. Chỉ cần nó dùng kế gọi ác quỷ trở về, rồi hy sinh chút huyết tâm giúp ta lập trận pháp làm phép, thì có thể trấn áp nó lần nữa.”
Mọi người xôn xao hưởng ứng.
Tôi không phản bác, giả vờ ngoan ngoãn đồng ý.
Vừa về phòng, tôi lập tức nhắn tin cho Đại Hắc.
Nói ra cũng xấu hổ, bên Thẩm Tích lâu vậy, tôi chưa từng hỏi cách liên lạc với anh ấy.
Luôn là anh ấy tự xuất hiện.
Nhưng gần đây Thẩm Tích vẫn sai Đại Hắc làm việc, chắc chắn có cách liên lạc, tôi nhờ hắn chuyển lời giúp.
Cũng nhắn gọi thêm Ngũ, Lục, Thất, Bát Hắc đến bảo vệ tôi và ba mẹ.
Thấy vẫn chưa yên tâm, tôi gọi luôn cho Lục Ninh.
Danh bạ không còn nhưng số điện thoại tôi đã thuộc.
Trực giác mách bảo tôi: đạo sĩ này không đáng tin.
Dạo này Thẩm Tích xử lý không ít kẻ thù, biết đâu là do chúng phái người đến phá rối.
Lục Ninh tuy cũng muốn thu phục Thẩm Tích, nhưng dù sao cũng là nữ chính, không phải loại đạo sĩ mù quáng không phân rõ đúng sai.
Cô ấy bắt máy.
“Trùng hợp ghê, tôi đang trên đường tới, khoảng hai tiếng nữa đến.”
Sau đó nghiêm túc cảnh báo:
“Không được để họ lấy huyết tâm! Đó là dùng thân xác và linh hồn của cô để trấn áp Thẩm Tích. Một khi trận pháp thành công, cô sẽ mất mạng, còn Thẩm Tích cũng sẽ hồn phi phách tán. Rất độc địa!”
“Chắc chắn họ đang giám sát không cho cô trốn. Cố kéo dài thời gian, chờ tôi tới.”
Tim tôi đập loạn: “Được!”
Tắt máy, tay tôi đầy mồ hôi.
Thầm cầu mong họ đến kịp.