Đắc Kiến Tinh Quang - Chương 12

40.


Bước ra khỏi nghĩa trang, tôi nhìn thấy một người ngoài dự liệu—


Ba tôi.


Nhưng nghĩ kỹ lại, tôi cảm thấy cũng hợp lý.


Chắc là Kỷ Thanh đã tìm gặp ông ấy, nên mới biết đó là chiếc máy ảnh của mẹ tôi.


Vậy nên, ông ấy cũng biết tôi đã về nước.


Ông ấy trông già đi nhiều.


Lưng còng xuống, run rẩy khẽ khàng trong làn gió lạnh.


Có chút dè dặt, cố gắng lấy lòng mà hỏi tôi:


"Ăn cơm chưa con?"


Tôi đi thẳng vào vấn đề:


"Nói đi, ba tìm con có chuyện gì?"


Ông ấy bất an, vò nát hai bàn tay nhăn nheo.


"Con có thể... về nhà một chuyến không?"


"‘Con lớn rồi, sau này đừng quay về nữa.’ Con vẫn luôn nghe lời ba, ngoan ngoãn ở bên ngoài."


"Bây giờ, sao ba lại muốn con về nhà?"


Ông ấy im lặng vài giây, rồi khẽ thở dài.


"…Em gái con bệnh rồi, bị ung thư."


Tôi sững người.


Chỉ trong khoảnh khắc.


"Ba không còn cách nào nữa..."


"Những gì có thể bán trong nhà đều đã bán hết rồi. Con là chị nó, có thể giúp nó không?"


Ông ấy khổ sở nhìn tôi, giọng đầy mệt mỏi.


"Ba biết con trách ba... nhưng lúc đó, không phải ba muốn đuổi con đi..."


"Con là con gái ba, sao ba nỡ chứ? Ba có nỗi khổ riêng!"


"Con biết."


Ông ấy sững sờ nhìn tôi.


Tôi nhớ lại—


Ngày nhận được thư báo trúng tuyển đại học, tôi vui lắm.


Cuối cùng, tôi cũng có thể kế thừa di nguyện của mẹ, học ngành báo chí, trở thành một phóng viên.


Tôi chạy vội về nhà, háo hức muốn chia sẻ tin vui ấy với ba.


Nhưng vừa đến cửa, tôi lại nghe thấy tiếng ba và dì cãi nhau trong bếp.


"Vài năm nữa, Ôn Ôn cũng lên đại học rồi, nhà mình làm sao đủ tiền nuôi thêm nó?"


"Ông đã nuôi nó đến tuổi trưởng thành rồi! Như thế còn chưa đủ tận tình tận nghĩa sao?"


"Nhiếp Thế Văn! Ông suy nghĩ cho kỹ đi!"


"Nhà này có nó thì không có tôi, có tôi thì không có nó!"


Tôi cẩn thận đóng cửa lại.


Rồi lặng lẽ chạy ra đường, ngồi một mình suốt cả buổi chiều.


Cả mùa hè năm đó, tôi luôn thấp thỏm lo âu.


Chờ đợi một đáp án cuối cùng.


Đến ngày nhập học, tim tôi cuối cùng cũng rơi xuống.


Cũng vỡ nát hoàn toàn.


"Ba không muốn gia đình mà ba khó khăn lắm mới xây dựng lại một lần nữa lại sụp đổ. Nên ba đã chọn hy sinh con."


"Dù có luyến tiếc đến đâu, ba vẫn đẩy con ra khỏi cửa."


Ba tôi há miệng định nói gì đó.


Nhưng tôi đã ngắt lời ông.


"Con chưa từng trách ba, con hiểu mà."


"Chỉ là..."


"Đứng trên góc độ của một người con gái, ba không phải là một người cha quá tệ, nhưng cũng không phải là một người cha đủ tốt."


Tôi cầm điện thoại, chuyển khoản cho ông ba trăm nghìn tệ.


Những năm qua, ông ấy vẫn thỉnh thoảng gửi tiền vào tài khoản của tôi.


Tôi đều cất giữ lại, đợi một ngày nào đó sẽ trả lại hết.


"Số tiền ba cho con, con đã trả lại."


"Số còn lại, coi như con báo đáp công ơn dưỡng dục của ba."


"Sau này, đừng tìm con nữa."


41.


Rời khỏi nhà hàng, tôi chợt cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.


Những gánh nặng từng đè nặng trong lòng, từng cái, từng cái đều tan biến như khói mây.


Tôi rẽ bước, ghé qua cửa hàng hoa mà Kỷ Thừa từng mua hoa Thiên Điểu tặng mẹ.


Chủ tiệm nhận ra tôi.


Nhưng trong tiệm, gần như chẳng còn bông hoa nào.


Cô ấy đang khuân những chậu cây trống chất lên xe tải.


Tôi hỏi:


"Chị định chuyển đi đâu sao?"


Cô ấy mỉm cười:


"Không mở nữa! Muốn thử làm chút chuyện khác."


Tôi sững lại trong giây lát.


Rồi khẽ nói:


"Vậy cũng tốt."


Cô ấy gom lại những bông hoa còn lại trong tiệm—


Lan chuông, dạ lan hương, và một nhánh ô liu—gói thành một bó, đưa cho tôi.


"Chúc chúng ta đều có thể ôm trọn một cuộc đời mới."


Chúng tôi trao nhau một cái ôm, bịn rịn chia tay.


Trên đường về nhà.


Mây ráng ngũ sắc, ánh chiều tà phủ một lớp vàng óng ánh lên vạn vật.


Tôi dừng bước, lặng lẽ ngắm nhìn khung cảnh ấy.


Bỗng nhận được điện thoại từ tổng biên tập.


Giọng ông ấy có phần gấp gáp.


"Tiểu Nhiếp, có lẽ cô phải kết thúc kỳ nghỉ sớm rồi."


"Xảy ra chuyện gì ạ?"


Ông ấy gửi cho tôi một bản tin mới:


[Xung đột Li-băng – Israel leo thang, hàng loạt vụ đánh bom xảy ra ở nhiều khu vực tại Li-băng.]


"Tòa soạn muốn cử một phóng viên có kinh nghiệm—"


Tôi ngắt lời ông ấy:


"Tôi đi."


Tôi đưa tay chạm vào mặt dây chuyền—


Chiếc thẻ khắc tên Kỷ Trừng lặng lẽ tựa trên cổ áo.


Tôi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên nó.


Tôi nghĩ, chúng tôi sẽ không có câu trả lời nào khác.


Bởi vì, nơi nào có khói lửa chiến tranh bốc lên—


Chính là nơi chúng tôi dấn bước đến.


Chúng tôi luôn hy vọng—


Trên thế giới này, dù ai đó có đang chìm trong bóng tối sâu thẳm đến đâu,


Họ vẫn có thể tìm thấy ánh sao dẫn lối.










Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo