Nhìn cảnh tượng điên rồ này, tôi im lặng một phút.
Sau đó, tôi lấy điện thoại gọi cho anh ta, nhưng không ai bắt máy.
Bình luận trong livestream bùng nổ:
【Muộn rồi, bây giờ làm vậy còn có ích gì? Trước kia chẳng phải đổi bạn gái như thay áo sao?】
【Lúc phụ tình thì sảng khoái, bây giờ thì hoá ra lại là truy thê hỏa táng tràng!】
【Không phải dạo trước còn mặn nồng với minh tinh sao? Giờ lại nhớ đến vị hôn thê cũ?】
【Tuy là hắn phản bội trước, nhưng phải công nhận nhan sắc này đặt trong showbiz cũng thuộc hàng top! Tôi thừa nhận, tam quan của tôi bị ngũ quan dẫn lối, Giang Đường tha thứ đi!】
【Người trên không có tam quan à? Chúc bạn có người yêu đẹp trai nhưng suốt ngày ngoại tình nhé.】
【Giang Đường bây giờ có chồng còn đẹp trai hơn, tám múi rõ ràng!】
【Bạn thấy rồi?】
【Tôi tự tưởng tượng thôi.】
Tôi nhìn người đàn ông trong video, vẫn không chịu nghe điện thoại.
Nếu thực sự quỳ lên Vô Lạc Sơn, ít nhất cũng phải mất một ngày một đêm.
Quan trọng hơn, quá mất mặt.
Anh ta cứ lặp đi lặp lại câu "Xin lỗi, Giang Đường."
Lục Tắc gọi tới: "Giang Đường, em biết là Phó ca có lỗi với chị, nhưng anh ấy vẫn đang sốt, cơ thể chưa hồi phục. Chị có thể thương tình gọi cho anh ấy một cuộc được không?"
"Cậu có thời gian gọi cho tôi, sao không tự dẫn người đến đó, đánh ngất rồi đưa về bệnh viện luôn?"
Phó Ngạn Lễ vẫn cứ tiếp tục.
Không quan tâm ánh mắt người đời.
Không nhận bất kỳ cuộc gọi nào.
Không nghe ai khuyên can.
Đến tận tối hôm sau, anh ta mới lên tới đỉnh, kiệt sức mà ngất đi, được bác sĩ đưa xuống.
Tôi nhận được cuộc gọi từ mẹ Phó Ngạn Lễ khi đang cùng mẹ ruột bàn bạc chi tiết lễ cưới.
"Bác gái."
"Đường Đường à, bác thực sự không còn mặt mũi nào nhờ con nữa. Nhưng Ngạn Lễ chỉ muốn gặp con một lần, ai khuyên cũng không được."
Mẹ tôi ra hiệu bảo tôi đưa điện thoại cho bà.
"Alo, bà thông gia! Con gái tôi sắp kết hôn rồi, đi gặp con trai bà sợ là không tiện. Hay thế này đi, để con rể tôi đến thăm một chuyến, bọn chúng trước đây là anh em tốt, biết đâu lại có tác dụng."
Mẹ Phó thở dài: "Haiz… Nếu Tần Sở đến, chắc lại càng kích thích nó hơn, thôi bỏ đi."
"Không đâu, người xưa có câu 'lấy độc trị độc', cứ vậy đi nhé, tôi bảo Tần Sở qua ngay."
Tại bệnh viện, tôi đứng ngoài cửa phòng bệnh chờ.
Phó Ngạn Lễ vừa thấy Tần Sở liền đỏ mắt:
"Tần Sở, tôi không ngờ lại bị anh tính toán. Từ cô minh tinh đầu tiên, tôi đã rơi vào bẫy của anh, không thể thoát ra được."
Tần Sở cười nhạt: "Anh tự kiểm soát không nổi, trách ai?"
"Đều do anh giăng bẫy, nếu không, tôi và Đường Đường sẽ không đi đến bước này!"
Bên ngoài, hoa dành dành đang nở rộ.
Tôi đi dạo một vòng, không nghe tiếp cuộc nói chuyện của họ.
—
12
Không biết Tần Sở đã nói gì với anh ta.
Nhưng mấy ngày sau, Phó Ngạn Lễ không còn xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Ngược lại, tôi lại gặp Lâm Thư Nguyệt.
Cô ta cúi đầu, giọng lí nhí: "Chị, em có thể nói chuyện với chị không?"
Cô ta bồn chồn xoắn tay, không giống một người từng thuê thuỷ quân lên trang chủ công ty chửi tôi.
Thấy cô ta mãi không mở miệng, tôi định rời đi.
Bất chợt, cô ta nói: "Em có thai rồi."
Tôi nhấp một ngụm cà phê, điềm nhiên: "Lâm tiểu thư, cô tìm tôi là có ý gì? Chẳng lẽ đứa bé trong bụng cô là của tôi?"
Cô ta ngạc nhiên ngước lên: "Là con của Phó tổng, nhưng anh ấy không muốn giữ. Chị có thể giúp em thuyết phục anh ấy không? Em không cần gì cả, cũng có thể trả lại tất cả những thứ anh ấy tặng, chỉ cần anh ấy để em sinh đứa bé này."
Tôi cười nhạt: "Cô tìm nhầm người rồi. Tôi chỉ là vợ cũ chưa cưới, không có nghĩa vụ nói chuyện này với anh ta. Hơn nữa, cô không cần giả vờ trước mặt tôi. Cô hiểu rõ cái nào quan trọng hơn giữa đứa bé và những thứ anh ta tặng."
Lâm Thư Nguyệt đột nhiên quỳ xuống:
"Nhưng anh ấy chỉ để tâm đến chị! Nếu không có chị, anh ấy có lẽ sẽ để em sinh con. Bạn bè anh ấy đều nói em là người duy nhất có thể khiến anh ấy muốn kết hôn. Anh ấy còn tặng em một chiếc nhẫn! Điều đó có nghĩa là anh ấy từng muốn lấy em."
Tôi bật cười:
"Lâm tiểu thư, ngoại trừ viên kim cương hồng của cô, chiếc nhẫn còn lại, nếu tôi nhớ không nhầm, rất nhiều người cũng có một cái giống y hệt."
Lâm Thư Nguyệt cứng đờ: "Không thể nào! Chị lừa tôi! Ai cũng nói tôi là người bên cạnh anh ấy lâu nhất, chị đang gạt tôi!"
"Anh ta từng hứa chỉ tặng mình cô sao?"
Cô ta há miệng, nhưng không thể phản bác.
"Thấy chưa? Ngay cả ứng phó cô, anh ta cũng lười."
Tôi chặn lời cô ta: "Lâm tiểu thư, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, cũng đừng đến công ty tôi. Chúng ta không quen."
13.
Ngày cưới
Hôm ấy, trời trong gió mát.
Bạn bè trong vòng tròn thân thiết đều có mặt.
"Chúc mừng nhé! Chúc mừng hai người! Mà thật không ngờ cậu lại kết hôn với anh ấy, cứ tưởng cậu sẽ lấy Ngạn Lễ cơ..."
"Hôm nay là ngày vui của Đường Đường, cậu đừng nói linh tinh nữa! Tôi thấy Tần Sở tốt hơn Phó Ngạn Lễ không biết bao nhiêu lần!"
Tống Tống xưa nay đã chẳng ưa gì Phó Ngạn Lễ, hôm nay trong một dịp trọng đại thế này, cô càng không muốn nghe ai nhắc đến cái tên ấy.
"Xin lỗi! Xin lỗi nhé! Miệng tôi vô duyên quá."
Tôi chỉ cười, không để bụng: "Mọi người vào ngồi trước đi, lễ cưới sắp bắt đầu rồi."
Hôn lễ được trang hoàng theo phong cách truyền thống, vừa trang trọng vừa thiêng liêng.
Bộ giá y này là Tần Sở đích thân nhờ người đặt may. Lớp áo khoác ngoài thêu kín hoa văn phượng hoàng vàng rực, trên đầu đội mũ phượng, hai bên rủ xuống những sợi lưu tô ánh vàng lấp lánh, trâm cài lộng lẫy vấn trên mái tóc, từng chi tiết đều toát lên vẻ quyền quý.
Hai họ kết duyên, đôi lứa sánh đôi.
Trăm năm hòa hợp, mãi mãi đồng tâm.
Lễ thành thân khép lại, tôi thay váy rượu mời khách.
Lục Tắc đưa cho tôi chuỗi Phật châu mà Phó Ngạn Lễ lặn lội từ núi Vô Lao đem về:
"Bây giờ Phó ca hối hận lắm, nếu có thể làm lại từ đầu, anh ấy thề sẽ trân trọng cơ hội thật tốt."
Lục Tắc vẫn thao thao bất tuyệt, chẳng hề nhận ra sắc mặt khó coi của Tần Sở.
Tôi bật cười, nhẹ nhàng kéo hai người ra xa nhau.
Cả ngày bận rộn, vừa về đến nhà, tôi đã đổ ập xuống giường.
Tần Sở giúp tôi cởi đồ.
Trong phòng tắm, lưng áp vào tường lạnh buốt, hơi nước mờ sương phủ lên ánh mắt hai chúng tôi.
Anh ôm lấy eo tôi, không đợi tôi kịp phản ứng, những nụ hôn dày đặc đã rơi xuống.
— Hoàn —