"Cô còn muốn chết?"
"Không muốn!" Tôi bò tới, ôm chân hắn lần nữa: "Anh ơi, em biết hát, biết nhảy, biết rap một chút, em rất có ích mà."
Giọng người đàn ông trầm xuống, có vẻ đã mất kiên nhẫn.
"Nói lại lần nữa, buông ra."
"Nếu không phải vì giọng cô… Thôi quên đi, bỏ tay ra."
Giọng điệu này… thật sự giận rồi.
Tôi lập tức xoay chuyển suy nghĩ, cắn răng, giật khẩu trang xuống.
Trước đó tôi đeo khẩu trang vì sợ có kẻ nổi tà tâm.
Giờ thì tháo ra vì sợ hắn mắt mù.
Tôi cố gắng làm ra vẻ mặt đáng thương hết sức có thể.
Sau đó ngước nhìn hắn:
"Anh ơi, em cũng xinh đẹp lắm đó, giết em thật sự rất phí."
3.
Trong khoảnh khắc ấy, cả căn phòng bao im lặng.
Người đàn ông cúi đầu nhìn tôi, điếu thuốc kẹp trên môi rơi xuống đất. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
May quá, nhan sắc của bà đây vẫn đủ sức trấn áp người khác.
Hồi trước, đội chúng tôi có 21 người, tôi chính là gương mặt đại diện của nhóm đấy!
Đang nghĩ xem nên nói gì tiếp theo thì ánh mắt tôi vô thức quét qua phòng, rồi bất giác dừng lại ở một chỗ.
Trong túi áo vest của người đàn ông, có một chiếc thẻ lộ ra một góc.
Trên đó là… mặt tôi???
Bị sự tò mò thôi thúc, tôi định ghé sát vào xem cho kỹ thì người đàn ông đã nhanh tay nhấc áo khoác lên khoác lên tay.
Nhưng tôi vẫn kịp nhìn rõ.
Đúng là tôi.
“Tại sao…” Tôi hơi hoang mang, chỉ vào áo khoác của anh ta: “Sao lại có thẻ của tôi?”
Người đàn ông đứng thẳng lưng, vừa định nói thì cửa phòng bị đẩy ra.
Người mới đến trông khá lớn tuổi, thấy cảnh tượng bên trong thì hơi sững lại, sau đó quay sang nhìn người đàn ông: “Thiếu gia, lão gia hỏi bao giờ cậu về?”
Người đàn ông phất tay: “Sắp rồi.”
Người kia vẫn đứng ở cửa, không rời đi.
Vài giây sau, người đàn ông rút tấm thẻ từ trong túi ra, giọng điệu trêu chọc:
“Hóa ra người trên thẻ là cô à?”
“Thấy mặt mũi cô đặc biệt quá, tôi nghĩ chắc có thể trừ tà, nên mới nhét vào túi đấy.”
"Đặc biệt… có thể trừ tà?"
"Tôi á?"
Tôi vừa buồn cười vừa tức giận, đúng là có năng khiếu sỉ nhục người khác thật đấy.
“Hôm nay nhìn thấy cô, chắc tấm thẻ này cũng vô dụng rồi.”
Nói xong, anh ta tiện tay ném chiếc thẻ xuống đất.
Tôi nhịn.
Người đàn ông từ phía sau lấy ra một chiếc ví, rút một xấp tiền đặt lên bàn trà.
“Chuyện hôm nay, giữ kín trong bụng.”
Hóa ra ban nãy, anh ta định rút tiền chứ không phải rút súng à?
Thôi được, bị sỉ nhục thì bị sỉ nhục đi.
Tôi lập tức gật đầu.
Người đàn ông không ở lại lâu hơn, ra hiệu cho người xách hộp đồ lên rồi nhanh chóng rời khỏi phòng bao.
Chờ đến khi bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa, tôi mới đứng dậy.
Không nghĩ nhiều, tôi nhét luôn số tiền trên bàn vào túi, rồi vội vã lao ra khỏi phòng, chạy xuống tầng một.
Chỉ là tôi đi quá nhanh, không chú ý rằng ngay sau khi tôi rời đi, có người khác đã bước vào phòng bao.
---
Ở góc tầng hầm đỗ xe, cửa kính một chiếc Porsche Cayenne từ từ hạ xuống.
Một bàn tay thon dài, các khớp ngón rõ ràng vươn ra khỏi cửa sổ xe, sau đó vẫy mạnh mấy cái.
“Mau lên! Chạy nhanh lên!”
Người vệ sĩ vừa bước ra khỏi thang máy lập tức phi như bay tới.
Khi chạy đến bên xe, anh ta kính cẩn hai tay dâng lên món đồ vừa nhặt được.
Tề Hoa lập tức nhận lấy, dùng tay áo lau chùi cẩn thận.
Sau đó còn đưa ra ánh đèn kiểm tra một lượt, thấy không có vết xước mới thở phào, trân trọng cất lại vào túi áo.
“May quá, thẻ của tôi không sao.”
Hắn dựa vào cửa kính xe, giọng điệu đầy u sầu: “Tiểu Lý, cậu có thấy không?”
Vệ sĩ Tiểu Lý ngẩn người: “Thấy gì ạ?”
“Thấy A Ninh nhà tôi đáng yêu thế nào chưa?”
Đôi mắt Tề Hoa đờ đẫn: “Tôi không ngờ lại gặp cô ấy ở đây tối nay…”
“Sớm biết trước, tôi đã mặc bộ vest đen kia rồi, trông khí chất hơn hẳn.”
Tiểu Lý: “…”
Anh ta do dự một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi:
“Nhưng vừa nãy, anh ở trong phòng bao sao lại…”
Không nhắc thì thôi, vừa nhắc đến chuyện này, sắc mặt Tề Hoa càng u ám.
Hắn uể oải tựa vào ghế, vẻ mặt đầy tuyệt vọng.
Một vệ sĩ khác thay hắn giải thích:
“Lúc nãy có mặt chú Trần, người do lão gia phái tới. Lão gia đã nghiêm cấm thiếu gia theo đuổi thần tượng rồi, nếu bị phát hiện, thẻ ngân hàng của thiếu gia sẽ bị đóng băng…”
Biểu cảm của Tề Hoa càng thêm đau khổ.
Vệ sĩ hỏi: “Bây giờ đi chưa ạ?”
Sau vài giây im lặng, Tề Hoa mở cửa xe cái “rầm”.
“Không đi! Chú Trần đã bị tôi đuổi đi rồi, tối nay là lần đầu tiên A Ninh lên hát, tôi phải đi cổ vũ cô ấy.”
4
“Tiết Ninh! Cô chạy đi đâu vậy?!”
Vừa thấy tôi, quản lý lập tức gắt lên: “Bao nhiêu người đang chờ mỗi mình cô, ra dáng ngôi sao quá nhỉ?”
“Xin lỗi, xin lỗi.”
Tôi vội vàng xin lỗi, quản lý phẩy tay.
Tôi cầm micro lên sân khấu.
Liên tục hát mấy bài, cuối cùng cũng được nghỉ một lát.
Nhưng tôi lại thấy quản lý đang điên cuồng ra hiệu cho mình.
Ông ấy kéo tôi qua một bên:
“Vừa có khách gọi hơn một triệu tiền rượu, còn chỉ định cô hát đấy.”
Tôi thì sao cũng được, hát nhiều thì được tiền nhiều.
Nhưng câu tiếp theo của ông ấy khiến tôi sững sờ.