Du Idol - 8

"Nhưng có một điều kỳ diệu." Trì Hoa khẽ cười: "Nghe em hát, tôi luôn cảm thấy an tâm một cách khó hiểu."  
 
"Tôi không hề lừa em."  
 
"Tiết Ninh, giọng hát của em thật sự là thuốc an thần của tôi."  
 
Ánh mắt anh ấy quá chân thành, khiến tôi nghe mà tai nóng lên.  
 
"Tôi không cố ý giấu em." Tề Hoa cũng có chút căng thẳng: "Chỉ là tôi không biết phải giúp em bằng cách nào."  
 
Tôi cúi đầu nhìn xuống mặt đất, suy nghĩ rối bời.  
 
"Anh đã giúp tôi rất nhiều rồi."  
 
Tề Hoa lại nói với tôi một chuyện khác.  
 
Lúc tôi bị Giang Hân vu khống là kẻ trộm, anh ấy vì bệnh tim mà phải ra nước ngoài phẫu thuật lần hai.  
 
Đến khi về nước, tôi đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của công chúng.  
 
Mỗi ngày chỉ biết vật lộn với công ty, tìm luật sư kiện tụng.  
 
Luật sư Triệu là do anh ấy bỏ ra số tiền lớn để mời đến giúp tôi.  
 
Không trách được.  
 
Bấy lâu nay tôi vẫn thắc mắc tại sao vận may của mình lại tốt đến vậy.  
 
Gặp được một luật sư vừa chuyên nghiệp, vừa kiên nhẫn, quan trọng nhất là phí thuê lại rất thấp.  
 
Thì ra, sau lưng tôi luôn có một quý nhân âm thầm giúp đỡ.  
 
Tôi thực sự không biết phải nói gì.  
 
"Cảm ơn anh."  
 
Lần đầu tiên, tôi thấy hối hận vì vốn từ của mình quá nghèo nàn.  
 
"Vậy em, có thể hát cho tôi nghe một bài không?" 
 
Tề Hoa nhìn tôi, khóe mắt lấp lánh ý cười.  
 
Tôi sững lại: "Hát chay á?"  
 
"Trước đây em cũng thường xuyên hát chay trong livestream mà."" 
 
Tự dưng tôi có chút ngại ngùng: "Được thôi, vậy anh muốn nghe bài gì?"  
 
“Sau Khi Trời Tối” 
 
Tôi ngước mắt nhìn anh ấy, không lên tiếng.
 
12  
 
“Tiết Ninh, đây là bài hát của em, em không cần phải trốn tránh nó." 
 
Tề Hoa nhìn thẳng vào tôi: "Năm đó em từng hát bài này trên livestream, còn nói sẽ viết nó thành một ca khúc hoàn chỉnh, em quên rồi sao?"  
 
Làm sao có thể quên được.  
 
《Sau Khi Trời Tối》 chính là ca khúc tôi sáng tác trong quãng thời gian tăm tối nhất của mình.  
 
Mỗi khi màn đêm buông xuống, tôi một mình co ro trong căn phòng trọ nhỏ bé.  
 
Chỉ có thể ôm cây đàn guitar, trút hết bất an, sợ hãi, tủi thân, đau khổ trong lòng.  
 
Và cả một chút hy vọng nhỏ nhoi vào tương lai.  
 
"Ca khúc mà em đã dốc hết tâm huyết sáng tác trong suốt hai năm, không nên bị gắn tên của người khác." 
 
"Tôi thực sự rất thích bài hát này. Năm đó mỗi tối em livestream, tôi đều ghi lại màn hình, nghe đi nghe lại cả nghìn lần."  
 
Tôi lau đi đôi mắt hơi ươn ướt.  
 
Khẽ nhếch môi: "Tôi hát cho anh nghe là được rồi, cần gì phải nói mấy lời sến súa như vậy..."  
 
Căn phòng bệnh im ắng.  
 
Tề Hoa không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn tôi.  
 
Đôi mắt anh ấy chứa đựng quá nhiều cảm xúc phức tạp, tôi không tài nào nhìn thấu.  
 
Bất đắc dĩ, tôi đành quay sang ngắm cảnh ngoài cửa sổ.  
 
Gió thổi làm lá cây xào xạc, như thể đang vỗ tay cổ vũ tôi.  
 
"Sau khi trời tối—  
 
Thế giới cũng chìm vào tĩnh lặng,  
 
Tôi thường nhớ về lúc còn thơ bé,  
 
Bàn tay bố nắm chặt lấy tôi,  
 
Dù nhắm mắt lại,  
 
Tôi vẫn có thể dũng cảm bước về phía trước…" 
 
Tôi khẽ cất giọng hát, bên cạnh là khán giả trung thành nhất của mình.  
 
Nhưng tôi cứ có cảm giác rằng mình đã bỏ quên điều gì đó rất quan trọng.  
 
"A!!" 
 
Tôi bỗng hét lên, làm Tề Hoa giật mình.  
 
"Sao vậy?"  
 
Tôi chộp lấy tay anh ấy: "Anh nói anh đã ghi lại livestream của tôi?! Vậy thì có thể dùng nó làm bằng chứng chứng minh tôi là người sáng tác rồi!"  
 
Tề Hoa chớp mắt: "Đúng vậy."  
 
Anh ấy cũng hưng phấn hẳn lên: "Sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ?!"  
 
Anh ấy vội vàng cầm lấy điện thoại gọi cho ai đó.  
 
"Mau mang chiếc laptop trên bàn đầu giường của tôi đến đây, ngay bây giờ!"  
 
Tim tôi đập thình thịch.  
 
Khi Tề Hoa đặt điện thoại xuống và giơ tay ra hiệu "OK" với tôi, tôi không kìm được mà lao tới ôm chặt lấy anh ấy!  
 
"Cảm ơn anh, Tề Hoa, cảm ơn anh!"  
 
Sau đó tôi lập tức đứng dậy, vội vàng rời đi: "Tôi phải liên hệ luật sư Triệu để bàn bạc ngay!"  
 
"Được."  
 
Tôi không nhận ra đôi tai đỏ bừng của Tề Hoa, chỉ vội vã rời khỏi phòng.  
 
Đi được vài bước, tôi mới chợt nhớ ra điều gì đó, liền quay trở lại.  
 
Vừa mở cửa phòng bệnh, tôi liền thấy Tề Hoa đang trùm chăn kín mít, vừa đấm vừa đá cái chăn.  
 
"Tề Hoa…anh đang làm gì vậy?"  
 
Anh ấy khựng lại, chỉ có giọng nói vọng ra từ trong chăn: "Sao… sao vậy?" 
 
"Tôi có chuyện quan trọng quên hỏi. Anh bây giờ sao rồi?"  
 
Anh ấy vẫn trùm chăn, giọng nói có chút nghẹn ngào.  
 
"Ca phẫu thuật rất thành công, tôi đã khỏe rồi."  
 
"Vậy thì tốt." Tôi cố nhịn cười, đóng cửa lại: "Nghỉ ngơi cho tốt nhé."  
 
Đứng ngoài hành lang.  
 
Tôi không nhịn được mà bật cười thành tiếng.  
 
Tề Hoa, thật đáng yêu.  
 
Tại sao trước đây tôi lại nghĩ anh ấy là một đại ca xã hội đen lạnh lùng vô tình nhỉ?  
 
Ừm, đây là một câu hỏi đáng để suy ngẫm.  
 
---
 
13.
 
Ngày 12 tháng 11, đạo diễn Trần Kiều chính thức công bố nữ chính của bộ phim mới《Mật Tín là Giang Hân.  
 
Giang Hân độ hot không giảm, liên tiếp lên hot search.  
 
Một thời gian ngắn, cô ta phong quang vô hạn.  
 
Nhưng ngay trong tối hôm đó, có người bất ngờ tung tin rằng "ca khúc debut giúp Giang Hân nổi tiếng thực chất là ăn cắp từ một thành viên cùng nhóm – Tiết Ninh."  
 
Người đăng tin còn kèm theo video quay màn hình buổi livestream của tôi hai năm trước, trong đó tôi đã hát bài này.  
 
Tin tức vừa bùng nổ đã leo lên hot search, lượng bình luận tăng vọt.  
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo