Giả Vờ Yêu - Chương 1

1

"Rầm!"


Một tiếng nổ lớn vang lên.


Tầm nhìn bị đảo lộn, không gian chợt xoay chuyển.


Không biết đã qua bao lâu.


Tôi mới chậm rãi mở mắt.


Một bên đường, dưới ánh đèn xe còn sót lại, tôi nhìn thấy Lương Thận Chi đang ngồi nghiêng trên ghế phụ.


"Lương Thận Chi… tỉnh lại đi, đừng chết!"


Tim tôi đập dữ dội.


Tiếng ong ong bao trùm lấy tai tôi.


Không thể nghe rõ giọng mình, chỉ cảm thấy lồng ngực nhói đau đến tê dại.


Lương Thận Chi không thể chết.


Không thể chết ngay lúc này.


Tôi còn chưa kịp nói với anh ấy rằng….


"Khụ khụ!"


Lương Thận Chi cau mày ho khẽ, rồi mở mắt ra.


Anh thử cử động, phát hiện vai và chân phải đã bị thân xe biến dạng kẹt chặt.


Bỗng nhiên, anh ấy bật cười: "Ha, em sốt ruột quá rồi đấy."


"Cầu xin anh về nước sớm để ở bên em, hóa ra chỉ để tạo ra tai nạn này giết anh à?"


Toàn thân tôi cứng đờ, đầu óc như ngừng hoạt động.


Tôi trơ mắt hỏi: "Anh nói cái gì?"


Lương Thận Chi tựa người vào ghế, ánh mắt lạnh lùng lần đầu xuất hiện một vết rạn nứt.


Anh cười nhạt: "Đừng giả ngu nữa, Giang Tự."


"Ba mẹ anh chính là bị người của ba em lái xe tông chết. Hôm nay, các người chỉ đang diễn lại chiêu cũ mà thôi."


"Chỉ là anh không ngờ, ông ta còn dám đặt cược cả mạng sống của em."


Không.


Không phải vậy.


Tôi liên tục nhấn còi xe, hy vọng có thể thu hút sự chú ý của xe cộ qua lại.


Giọng tôi khàn đi: "Không có bằng chứng, anh đừng vội kết luận như vậy."


"Bằng chứng?”


Lương Thận Chi nghiêng đầu nhìn tôi, khuôn mặt đầy máu mang theo sự mỉa mai lạnh lẽo:


"Anh ở bên em chẳng qua là để thu thập chứng cứ tội lỗi của Giang gia."


"Nếu không thì em nghĩ là vì cái gì?"


Môi tôi run lên.


Nhưng cuối cùng chẳng thể nói thành lời.


Phải.


Tôi biết chứ.


Biết rằng lời tỏ tình, mối quan hệ này đều có mục đích khác.


Ba năm trước, tôi đã biết điều đó.


Nhưng tôi vẫn không thể từ chối cơ hội này.


Bởi vì trước khi tất cả bắt đầu…


Tôi đã thích anh ấy rất nhiều năm.


Thầm yêu thật lòng, rồi lại hóa thành lừa dối.


Tôi cố chấp nghĩ rằng… có lẽ Lương Thận Chi cũng thích tôi một chút.


Dù chỉ là một chút thôi cũng được.


"Đừng nói nữa…" Tôi vụng về chuyển chủ đề, giọng khản đặc: "Chúng ta nên gọi cảnh sát trước đã."


Xung quanh trở nên tối tăm, trong xe chỉ còn một mớ hỗn độn.


Tôi nhìn quanh mà không tìm thấy điện thoại.


"Gọi cảnh sát?"


Lương Thận Chi điềm tĩnh, gần như chắc chắn: "Hay là gọi người đến dứt điểm anh?"


Tôi khẽ nói: "Không phải."


Lương Thận Chi nhìn tôi.


Ánh mắt đó mang theo sự nghi hoặc, dò xét.


Có lẽ vì tôi lúc nào cũng quá nhạy cảm.


Trước đây chỉ cần anh ấy nói sai một câu tôi đều sẽ nổi giận.


Nên bây giờ, anh ấy vô cùng ngạc nhiên trước sự bình tĩnh quá mức của tôi.


Lương Thận Chi hơi nhíu mày hỏi: "Em bị thương rồi à?"


2

Tôi không biết.


Đôi mắt vẫn chưa thích nghi với bóng tối, không thể nhìn rõ.


Cả người chẳng còn chút sức lực nào.


Chỉ có cảm giác đau đớn dần dần sống lại.


Khắp nơi đều âm ỉ từng cơn.


Có lẽ chỉ là phản ứng bình thường sau một cú va chạm mạnh.


"Chắc là không."


Lương Thận Chi lạnh lùng nói: "Dù sao em cũng chẳng phải người kiên cường gì, một chút đau với ấm ức cũng chịu không nổi."


Tôi biết Lương Thận Chi không yêu tôi.


Nhưng bây giờ xem ra, không chỉ là không yêu.


Mà còn có rất nhiều bất mãn.


Trước đây, chỉ cần hơi khó chịu, tôi liền gọi cho anh ấy.


Sau đó ngang ngược bắt anh ấy ghé qua chợ mua đồ, về nhà nấu canh cho tôi.


Khỏi bệnh rồi cũng quấn lấy anh ấy, đi đâu cũng phải có anh bên cạnh, chờ tôi, đưa đón tôi.


Còn hay bốc đồng bắt anh ấy tạm gác công việc để cùng tôi ra nước ngoài du lịch ngắn hạn.


Nên trong mắt Lương Thận Chi, Giang Tự chính là một cô tiểu thư kiêu căng, vô lý, thích gì làm nấy.


Nhưng thực ra, tôi không như vậy với người khác.


Tôi chỉ đang thử thách giới hạn của anh ấy.


Và muốn chứng minh một điều…


Nhìn đi, không ai sẵn sàng chịu đựng tất cả những điều này vô duyên vô cớ.


Cho nên, Lương Thận Chi nhất định là có thích tôi.


"Ong ong—"


Là tiếng điện thoại rung!


Ánh sáng mờ nhạt xuất hiện bên ngoài kính chắn gió đã vỡ nát.


Là điện thoại của Lương Thận Chi.


Nó bị văng ra xa khoảng năm mét, ánh sáng yếu ớt chiếu lên mặt đất đầy đá vụn.


Chẳng trách từ lúc tai nạn đến giờ không có xe nào đi ngang qua.


Hóa ra chúng tôi đã bị hất khỏi mặt đường, cả người lẫn xe rơi xuống một hố sâu hơn mười mét.


Giữa đêm khuya, nơi này lại hẻo lánh.


Bấm còi cũng chẳng ích gì, mà điện thoại còn lại thì không biết đã rơi đi đâu.


Điều đó có nghĩa là…


Nếu chúng tôi không tự tìm cách cầu cứu, đêm nay sẽ chẳng ai phát hiện ra chúng tôi.


Đến lúc đó, vết thương của Lương Thận Chi có thể sẽ trở nặng, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng.


Đúng rồi!


Hệ thống Bluetooth trên xe cũng có thể nhận cuộc gọi!


Tôi gắng gượng nâng tay, cố gắng khởi động xe.


Hai chân bị kẹt lại, nhưng may mắn vẫn chạm được bàn đạp phanh.


Lúc dùng lực đạp xuống, tôi cảm giác có gì đó kéo căng ở eo và bụng.


Nhưng tôi không để tâm.


Tôi nhấn nút khởi động nhiều lần, nhưng xe vẫn không có phản ứng gì.


Cùng lúc đó, điện thoại trên mặt đất cũng ngừng rung.


Không gian chìm vào tĩnh lặng vô hạn.


Chiếc đèn xe cuối cùng cũng dần tắt.


Sau đó…


Chúng tôi lờ mờ nghe thấy tiếng "tí tách" của chất lỏng rơi xuống đất.


"Là xăng."


Lương Thận Chi cười lạnh: "Giang Tự, nếu ba em còn không đến cứu em, em sẽ cùng anh nổ banh xác trong này đấy."


"Sẽ không đâu.”


Tôi lần mò trong bóng tối.


Chạm vào cơ thể ấm nóng của Lương Thận Chi.


Anh ấy cảnh giác: "Em làm gì?!"


Tôi mất kiên nhẫn: "Bóp chết anh."


Tôi lần dọc theo cổ và vai anh, sờ thấy phần tựa ghế bị biến dạng đang đè lên anh.


Dồn sức kéo mạnh.


"Rắc!"


Bộ phận bị méo mó cuối cùng cũng trở về vị trí, giải phóng một bên cánh tay của anh ấy.


Cùng lúc đó…


Một cơn đau khủng khiếp từ eo bụng bùng nổ.


Tôi cắn chặt răng, tựa đầu vào ghế.


Nuốt lại tiếng kêu suýt bật ra.


Lương Thận Chi nhanh chóng dùng tay còn lại cố gắng cạy cửa xe bên ghế phụ.


Nhưng thân xe biến dạng quá nặng.


Dù anh ấy giật mạnh đến mức cả chiếc xe cũng rung lên, cửa vẫn không hề nhúc nhích.


Mồ hôi lạnh toát ra khắp người vì đau đớn.

Tôi không nhịn được mà run lên một cái.


Chợt hỏi: "Lương Thận Chi, thực ra anh có thích em một chút nào không?"

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo