Giả Vờ Yêu - Chương 4

7.


Hai tay tôi bị nắm chặt, đặt lên đầu gối phải của anh.


"Giúp anh!"


Nói xong, Lương Thận Chi dồn sức, kéo mạnh chân phải ra ngoài.


Tôi cắn chặt răng, dốc hết chút sức lực cuối cùng.


Đồng thời nắm lấy ống quần anh, cố kéo ra.


"Ư—!"


Lương Thận Chi bật ra một tiếng rên giận dữ.


Rồi bất lực tựa lưng vào ghế.


Thất bại rồi.


Tôi kiệt sức, nghiêng người sang một bên.


Lương Thận Chi vỗ nhẹ tôi, thở hổn hển nói: "Giang Tự, em đừng bỏ cuộc."


"Chúng ta thử lại lần nữa."


Tôi nhắm mắt, khẽ nói: "Không… Em thực sự hết sức rồi."


Hơn nữa…


Đau quá…


"Giang Tự, em có thể đừng trẻ con như vậy không?"


"Đến nước này rồi, mà em còn giở tính công chúa?!"


Trước đây, dù tôi có ngang ngược vô lý thế nào.


Lương Thận Chi cũng chưa từng dùng giọng điệu giận dữ như vậy với tôi.


Tôi khẽ ngước mắt lên.


Cố tình trêu anh: "Muốn em giúp cũng được, phải nói anh yêu em, rất thích em… mới được."


Trước kia cũng từng ép anh nói như vậy.


Lương Thận Chi chưa bao giờ né tránh, nhưng cũng chưa từng thỏa hiệp.


Có lúc, anh dịu dàng nhìn tôi, chỉ nói: "Đừng nghịch nữa."


Có lúc lại hung hăng chặn môi tôi bằng một nụ hôn.


Có lẽ hôm nay tôi đã thực sự chọc giận anh.


Lương Thận Chi bật cười lạnh lùng.


Nói: "Giang Tự, anh chịu đủ tính khí trẻ con, bướng bỉnh của em rồi. Làm sao có thể yêu em được?!"


Lạ thật.


Rõ ràng đã biết anh không yêu tôi.


Vậy mà khi nghe chính miệng anh nói ra, tim tôi vẫn co rút đến đau nhói?


Tôi khẽ thở ra, định nói rằng tôi biết rồi, tôi biết rồi.


Nhưng cổ họng như bị cát lấp kín, chẳng thể phát ra âm thanh nào.


Trò đùa này thật không đúng lúc, tôi nên kiểm điểm lại.


Thực ra, có rất nhiều điều tôi cần kiểm điểm.


Ví dụ như lúc còn bên nhau, tôi quá ngang ngược và kiêu căng.


Miệng lưỡi độc địa, tính khí khó chịu.


Tôi cúi đầu, nhìn đoạn thanh thép xuyên qua bụng mình.


Nhẹ giọng nói: "Xin lỗi."


Xin lỗi, vì đã khiến anh mệt mỏi lâu đến vậy.


Sau này sẽ không nữa…


Có lẽ vì tôi chưa từng nhận sai.


Lời xin lỗi bất ngờ này khiến Lương Thận Chi sững người.


Trong bóng tối, anh khẽ nói: "Thực ra, nếu sau này em có thể—"


"Tít—tít—"


Tiếng còi vang lên trên đỉnh đầu.


Lần này, chúng tôi nghe thấy có người hét lớn: "Những người ở bên dưới đừng sợ, đội cứu hộ đã tới!"


Ánh đèn chói lòa rọi xuống.


Lương Thận Chi quay đầu lại.


Nhìn tôi.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi nghe thấy hơi thở gấp gáp và hỗn loạn của anh.


Nguồn sáng lay động.


Những quầng sáng trước mắt càng lúc càng rực rỡ.


Tiếng bước chân và giọng nói dồn dập vây quanh.


Giữa cảnh hỗn loạn.


Có người hét to: "Nhanh! Gọi nhân viên y tế, có người bị thương nặng!"


Cánh cửa ghế lái nhanh chóng bị phá dỡ.


Nhân viên cứu hộ chuẩn bị cắt bỏ thanh thép đâm xuyên qua người tôi: "Quá trình cắt sẽ khiến bệnh nhân đau đớn dữ dội, cần có người giữ chặt cô ấy!"


Tôi hé mắt.


Nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch, đầy hoảng sợ của Lương Thận Chi.


Anh đứng sững trước mặt tôi, phía sau nhân viên cứu hộ.


Môi mấp máy, nhưng không phát ra bất cứ âm thanh nào.


Tôi chớp mắt.


Chậm rãi tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái, run rẩy đưa ra ngoài.


Tôi nhìn Lương Thận Chi.


Khẽ khàng nói:


"Từ nay… anh tự do rồi."


8.


Đầu ngón tay tôi chợt mất lực.


Chiếc nhẫn rơi xuống đất, vang lên một tiếng keng giòn tan.


Tôi không còn chống đỡ nổi nữa.


Nhắm mắt lại.


"Giang Tự!"


Lương Thận Chi cuối cùng cũng thốt lên thành tiếng.


Nhưng chẳng còn ai đáp lại anh nữa.


Trong khoảnh khắc, mọi cơn đau đột nhiên tan biến.


Tôi tỉnh lại.


Phát hiện mình đang đứng trước chiếc xe.


Lặng lẽ quan sát cảnh tượng cứu hộ như một kẻ ngoài cuộc.


Lương Thận Chi quỳ một chân trên bậc cửa xe, cúi người ôm tôi vào lòng.


Anh như mọi khi, để cằm tôi tựa lên hõm vai anh.


Nhưng lần này, cánh tay anh chỉ vòng qua tôi một cách hờ hững, như thể không dám dùng sức.


Tiếng cưa điện vang lên.


Những tia lửa tóe ra sau lưng tôi.


"Không sao đâu, Giang Tự… Em đừng sợ… Không sao đâu…"


Lương Thận Chi kề sát tai tôi, lẩm bẩm lặp đi lặp lại như đang tự trấn an.


Tiếc rằng gương mặt áp vào vai anh đã trắng bệch.


Hàng mi khẽ rủ xuống, chẳng còn chút biểu cảm.


"Giờ không cần dỗ nữa đâu." Tôi lặng lẽ nói, "Giang Tự sẽ không nhõng nhẽo, sẽ ngoan lắm."


Vậy nên anh hài lòng chưa?


Lương Thận Chi.


Anh cũng nhận ra điều đó.


Anh ngừng nói.


Cả người bắt đầu run rẩy không kiểm soát.


Chúng tôi được đưa lên cùng một xe cứu thương.


Vì tôi đã có một khoảng thời gian ngưng thở ngắn, toàn bộ nhân viên y tế đều tập trung quanh tôi.


Vết thương trên đầu Lương Thận Chi chưa kịp xử lý.


Anh ngồi ngây ra một bên, mặt đầy vết máu, đôi mắt đỏ hoe, không chớp lấy một lần, chỉ chăm chú nhìn vào màn hình đo nhịp tim của tôi.


"Vết thương không bằng phẳng, mất máu quá nhiều!"


"Cô ấy có phải đã cố gắng di chuyển trong xe, khiến vết thương rách toạc ra không?"


Lương Thận Chi sững người, khó khăn mở miệng: "Phải."


“Cô ấy đã cố khởi động xe, đã dốc hết sức để giúp tôi kéo ghế bị biến dạng ra, cuối cùng còn…"


Cuối cùng, còn phải gồng mình trong một tư thế méo mó để giúp tôi rút chân phải ra khỏi đống đổ nát.


Không thành.


Khi tôi hấp hối, vẫn bị anh trách là ngang bướng, hống hách.


Máy theo dõi nhịp tim không ngừng phát ra âm thanh báo động chói tai.


Lương Thận Chi như bị ném thẳng xuống đại dương mà không hề báo trước.


Quên cả cách thở.


Lưng anh thẳng tắp.


Toàn thân như một cây cung căng đến cực hạn, chỉ chực chờ đứt đoạn.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo