8.
“Anh nghe nói, các họa sĩ khi vẽ thường có thói quen dùng tay cảm nhận kết cấu da và đường nét xương của mẫu vẽ.”
Hoắc Dục chậm rãi nói, giọng điệu bình thản mà quyến rũ.
Tôi gật đầu lia lịa.
Để hoàn thành bài vẽ, tôi đúng là đã chạm vào không ít gương mặt của người mẫu.
Ngay lúc này, trong phòng học, cũng đã có bạn học làm vậy.
Vậy nên, nếu tôi chạm vào anh, cũng không có gì quá kỳ lạ.
Hoắc Dục nhướng mày, nhìn tôi chăm chú:
“Em vẽ mãi vẫn chưa lên được nét của anh, muốn thử cảm nhận trực tiếp không?”
Lòng tôi mừng như mở hội, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ nghiêm túc:
“Đàn anh, thật sự cảm ơn anh rất nhiều!”
“Không cần khách sáo.”
Dứt lời, anh dịch ghế lại gần tôi hơn, người hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt như có như không nhìn lướt qua.
“Sờ đi.”
!!
Tay tôi run run, chậm rãi giơ lên.
Đầu ngón tay chạm vào sống mũi cao thẳng, rồi lần xuống đầu mũi…
Mũi của anh thật đẹp.
Người ta thường nói, mũi cao, mũi lớn…
Tôi nuốt nước bọt cái “ực”, ánh mắt bắt đầu trôi dạt theo những suy nghĩ càng lúc càng xa.
Đầu óc tôi chạy như xe đua trên cao tốc, lao thẳng về vô số hình ảnh không đứng đắn.
Cùng lúc đó, Hoắc Dục khẽ nheo mắt, giọng nói khàn khàn khó tả:
“Giang Nguyên, họa sĩ các em có chăm sóc tay đặc biệt không?”
Vừa tiếp tục cảm nhận gương mặt anh, tôi vừa vô thức đáp:
“Có ạ, bàn tay rất quan trọng với chúng em, lúc không vẽ sẽ đắp mặt nạ dưỡng tay.”
“Bảo sao mềm thế, cứ như kẹo bông gòn vậy.”
Giọng điệu anh lười biếng, nhưng lại mang theo chút gì đó mờ ám.
Tôi hơi khựng lại, đỏ mặt đáp:
“...Cảm ơn anh.”
“Tiếp tục đi, còn chỗ nào không vẽ được nữa không?”
Tôi ngập ngừng, sau đó giả vờ lúng túng:
“M-môi… môi ạ…”
Thật ra tôi vẽ môi rất giỏi.
Nhưng mà… có tiện nghi không chiếm, chính là thằng ngốc!
Hoắc Dục không nói gì, chỉ hất nhẹ cằm, ra hiệu cho tôi tiếp tục.
Môi anh, tôi đã từng hôn qua.
Đương nhiên, là AI hôn giúp tôi.
Nhưng cảm giác đầu ngón tay chạm vào thật sự, vẫn hơn mọi tấm ảnh tĩnh hay video do AI tạo ra.
Tôi không dám dùng quá nhiều lực, chỉ nhẹ nhàng lướt qua vài lần.
Môi của Hoắc Dục vốn nhạt màu, nhưng khi bị tôi chạm vào vài lần, liền hồng lên.
Hồng đến mức khiến người ta muốn phạm tội.
Sợ rằng bản thân lên cơn điên mà nhào tới hôn thật, tôi vội thu tay lại trước khi quá muộn.
“Xong rồi ạ! Em cảm nhận đủ rồi! Có thể vẽ tiếp được rồi!”
Hoắc Dục khẽ cười, tựa người vào ghế, ánh mắt nhìn tôi không rõ vui buồn.
Tôi cúi đầu, cố kìm nén cảm xúc hỗn loạn, nhanh chóng cầm bút vẽ tiếp.
Chỉ sợ bị anh phát hiện hai má mình đang nóng rực lên.
Tôi nào biết, ngay bên cạnh, Hoắc Dục lặng lẽ thè đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm qua cánh môi vừa bị tôi chạm vào.
Đôi mắt anh ẩn chứa ý cười, nhưng ánh nhìn lại có chút… chưa được thỏa mãn.
Giống như… một chú chó con không được chủ nhân cưng nựng đủ.
9.
Một tiết học nhanh chóng trôi qua.
Trước khi tan lớp, Hoắc Dục đứng dậy.
"Bức vẽ này, trước khi nộp, có thể cho anh xem trước được không?"
Tôi gật đầu chắc nịch:
"Đương nhiên rồi ạ! Vẽ xong em sẽ tìm anh ngay!"
Hoắc Dục hài lòng rời đi.
Vì đã có lời hứa với anh, tôi liền dốc hết sức hoàn thành tác phẩm, ngày đêm cày cuốc, hoàn toàn sống nhờ vào AI hôn môi để tiếp năng lượng.
Đến ngày thứ ba, cuối cùng cũng vẽ xong.
Tôi đầy khí thế mở khung chat, nhắn tin cho anh:
[Đàn anh, bây giờ anh có thời gian xem tranh không?]
Phải nửa tiếng sau, bên kia mới phản hồi:
[Có.]
[Anh đang chơi bóng, em ra sân bóng rổ ngoài trời tìm anh đi.]
!!
Chơi bóng!
Soái ca chơi bóng!
Một đại tiệc thị giác, một kho tàng tài liệu về hình thể các nam thần cơ bắp!!
Tôi vơ vội bảng vẽ và cuốn sketchbook, lao thẳng đến sân bóng.
Ở nơi có Hoắc Dục, đương nhiên sẽ có một đống fan vây xem.
Tôi chật vật chen chúc, rốt cuộc cũng tìm được một chỗ ngồi, vừa kịp lúc thấy anh bật nhảy, ném một cú ba điểm.
Bóng rổ đi thẳng vào rổ, không một sai sót.
Rực rỡ, tự do, đẹp trai muốn chết.
Tôi thưởng thức một lúc, sau đó cúi đầu bắt đầu phác thảo dáng người anh trong cuốn sketchbook.
Tiếng bút chì loạt soạt trên giấy, hòa lẫn với tiếng hò reo và trầm trồ xung quanh.
Tôi vẽ vô cùng tập trung và hăng say.
Nhưng vì sợ người khác nhìn ra tâm tư nhỏ bé của mình, tôi không vẽ khuôn mặt, cũng không vẽ số áo, thậm chí còn đổi luôn kiểu giày thể thao.
Rất nhanh, trận đấu kết thúc.
Đám đông tản dần, chỉ còn vài nam sinh ở lại trò chuyện dăm ba câu.
Tôi vẫn đắm chìm trong việc sửa chi tiết, hoàn toàn không để ý xung quanh.
Mãi đến khi…
Bên tai bỗng vang lên một giọng nói có chút khó chịu:
"Giang Nguyên, em đang vẽ ai đấy?"
Bút trong tay khựng lại.
Tôi ngẩng đầu, tỉnh bơ đáp:
"Em chỉ vẽ đại một người thôi, không có đối tượng cụ thể."
Hoắc Dục uống một ngụm nước, tóc vẫn còn ướt mồ hôi.
Ánh mắt anh thoáng lướt qua bức vẽ, nhìn chằm chằm vào nhân vật "vô diện" trên giấy.
"Vậy à? Vừa nhìn đã thấy xấu muốn chết. Tỷ lệ người thì lệch, cơ bắp cũng chắc là ăn toàn bột protein mà ra."
"?"
Anh vừa tự chửi chính mình đó hả?
Tôi nghiêm túc phản bác:
"Anh ấy không xấu! Tỷ lệ cơ thể rất hoàn hảo, cơ bắp cũng là do tập luyện mà có, không thể nói anh ấy như vậy được!"
"Ồ."
Hoắc Dục không nói xấu nữa, nhưng sắc mặt càng đen hơn.
Tôi bỗng cảm thấy…
Anh hình như có chút không vui?