18.
Và thế là tôi bắt đầu yêu đương với Hoắc Dục theo một cách không thể nào kịch tính hơn.
Cái video AI tạo ra cảnh hôn hít kia? Chỉ là quá khứ thoáng qua thôi.
Bởi vì bây giờ, tôi có thể trực tiếp trải nghiệm cảm giác ấy bằng xương bằng thịt.
Ngọt đến tan chảy.
Nhưng rồi một hôm, Hoắc Dục tình cờ thấy trong điện thoại tôi vẫn còn lưu một đoạn video hôn nhau trên tàu điện.
Anh ấy lập tức cười khẽ, đưa tay kéo tôi ngồi lên đùi mình.
Giờ này trong khuôn viên trường gần như không có ai, ai cũng ở ký túc xá cày phim, chơi game, thỉnh thoảng mới có vài bóng người đi ngang qua.
Hành động quá đỗi thân mật này khiến tôi – một đứa xưa nay trầm lặng, ít bộc lộ cảm xúc – lập tức nóng bừng vành tai.
Nhưng Hoắc Dục thì vô cùng tự nhiên, lúc nào cũng có thể buông lời trêu chọc khiến tôi đỏ mặt tía tai.
Lúc này, anh ấy cố tình đung đưa chân, giọng điệu đầy ẩn ý:
"Giang Nguyên, em thích cái kiểu thân mật nơi công cộng này hả?"
Tôi chột dạ chối ngay: "Không có! Đó là AI tự tạo thôi!"
Anh ấy gật gù như bừng tỉnh, nhưng câu tiếp theo lại khiến tôi sững người:
"À, anh hiểu rồi, ý em là em thích bị quay phim."
Hả?!
Tôi còn chưa kịp phản bác, Hoắc Dục đã giơ điện thoại lên, mở sẵn camera chĩa về phía chúng tôi.
"AI hôn nhau chán lắm."
"Nào, quay một cái thật luôn đi?"
Dưới ánh đèn đường màu vàng dịu, bạn trai tôi đẹp đến mức khiến người ta không thể cưỡng lại.
Tôi không kìm được sự cám dỗ, chủ động hôn lên môi anh ấy.
Trong lúc trao nhau những nụ hôn dịu dàng, ấm áp, tôi liếc nhìn điện thoại anh ấy, phát hiện hình như anh ấy chỉ đang quay chính mình, hoàn toàn không để lộ mặt tôi.
Tim tôi bỗng mềm nhũn, càng chủ động dán chặt vào anh hơn.
Một hôm khác, cái "người bán ảnh thần bí" kia lại nhắn tin cho tôi.
【Cần thêm ảnh của Hoắc Dục không?】
Lúc đó, tôi vừa nhìn thấy Hoắc Dục đang lười biếng nghịch điện thoại, đợi tôi đi hẹn hò.
Thế nên tôi quên mất phải trả lời ngay.
Bây giờ, anh ấy vào nhà vệ sinh, tôi mới nhớ ra mà rep lại.
【Không cần nữa, sau này chắc tôi cũng chẳng cần mua ảnh của anh ấy nữa đâu.】
Đối phương không trả lời.
Cùng lúc đó, điện thoại Hoắc Dục để bên cạnh tôi bỗng vang lên một tiếng "ting".
Tôi không để ý lắm, tiếp tục nhắn tin.
【Nếu được, cậu có thể cho tôi biết tài khoản của Hoắc Dục trên mạng nước ngoài không?】
【Tôi sẵn sàng bỏ tiền ra mua lại.】
【Không có ý định cạnh tranh thương mại, càng không muốn lật giá bán cao hơn. Tôi chỉ không muốn có thêm nhiều người dòm ngó anh ấy.】
【Bé yêu? Cậu còn ở đó không?】
Đối phương vẫn không trả lời.
Nhưng kỳ lạ thay, mỗi khi tôi gửi đi một tin nhắn, điện thoại của Hoắc Dục lại "ting" một tiếng.
Một lần thì trùng hợp, hai lần thì ngẫu nhiên.
Nhưng năm, sáu, bảy, tám lần thì sao?
Linh cảm có gì không đúng, tôi đột nhiên cầm lấy điện thoại của Hoắc Dục.
Ngay ngày đầu tiên yêu nhau, anh ấy đã đăng ký khuôn mặt tôi vào máy, nên vừa quét một cái là mở khóa ngay lập tức.
Và rồi—
Trên màn hình, chính là một tài khoản WeChat chưa kịp thoát.
Trùng hợp thay, avatar bên phải là một con Hello Kitty quen thuộc.
Còn bên trái…
Là tôi.
…
Tôi im lặng.
Lại im lặng.
Không trách được!
Không trách được tại sao "người bán ảnh thần bí" kia lúc nào cũng có thể tìm thấy đúng tấm hình tôi cần!
Hóa ra—
Hoắc Dục đã sớm "nằm vùng" bên cạnh tôi từ lâu rồi, phải không?!
Bảo sao ảnh của anh ấy thì 1 tệ, ảnh của người khác thì lên tới 10.000 tệ.
Tôi dở khóc dở cười, còn đang tiến thoái lưỡng nan, thì Hoắc Dục đi từ nhà vệ sinh ra.
Vừa thấy tôi cầm điện thoại của mình, mà màn hình vẫn còn hiển thị đoạn chat chưa kịp thoát, sắc mặt anh ấy khẽ biến đổi.
Có phần... bất đắc dĩ, xen lẫn chút ngượng ngùng.
"Sao lại phát hiện nhanh vậy chứ?"
Diễn đạt như thật luôn ấy.
"Khụ."
Hoắc Dục cầm lấy tay tôi, nhẹ nhàng xoa nắn.
"Thật ra chiêu này hơi thấp cấp, anh vốn định dùng một chiêu cao cấp hơn cơ."
Tôi nghi hoặc nheo mắt: "Cao cấp hơn kiểu gì?"
Giữa rạp chiếu phim đông người qua lại, Hoắc Dục ghé sát tai tôi, thì thầm một loạt câu nói khiến tôi suýt ngất.
"Ví dụ như..."
Mặt tôi—
Đỏ bừng.
(Hoàn chính văn)