"Tôi đến đồn cảnh sát trình báo, họ nói khu vực đó không có camera giám sát nên không thể bắt được kẻ cướp, chỉ có thể để ý giúp tôi, nếu có tin tức sẽ báo lại."
"Nhưng tôi chưa kịp nhận tin tức gì, mới ở thành phố nhỏ chưa đầy nửa tháng đã chết đói trong căn phòng trọ."
Tôi đấm xuống nệm giường, vô cùng đau lòng.
"Anh không biết đâu, lúc tôi chết vẫn còn cầm một cái bánh hành nhặt từ thùng rác. Tôi đúng là không thích ăn món đó, thà chết đói cũng không chịu ăn. Không hiểu tôi đang bướng bỉnh cái gì nữa, đến lúc sắp chết vẫn còn kén ăn."
Lục Minh Kỳ không nhịn được cười thành tiếng:
"Rồi sau đó thì sao?"
Thực ra không còn gì sau đó nữa, người chết rồi thì mọi thứ đâu còn liên quan đến mình.
Nhưng tôi vẫn kể tiếp phần còn lại.
"Tôi chết, tin tức truyền về Hải Thành. Mọi người biết chuyện đều chửi tôi đáng đời, không ai chịu đến nhìn tôi lần cuối. Nhà họ Giang thuê đại một người xử lý hậu sự cho tôi, nhưng người đó lại tham ô tiền mua đất chôn cất, trực tiếp rải tro cốt của tôi đi mất!"
Xác nhận tôi đã kể xong, Lục Minh Kỳ hôn lên trán tôi.
Anh ấy vuốt ve má tôi, dịu dàng nói:
"Đáng thương quá, sao em lại mơ thấy giấc mơ như vậy?"
Anh ấy vẫn không tin tôi.
Tôi thừa nhận chuyện này hơi khó tin, nếu không phải chính tôi trải qua, có lẽ tôi cũng không tin.
Vậy nên tôi không trách anh ấy, ngược lại còn rộng lượng nói:
"Tôi mới hai mươi ba tuổi, còn rất nhiều thời gian để tận hưởng cuộc sống, tôi không muốn chết sớm như vậy. Sau này tôi sẽ tránh xa mọi người, ngày nào anh muốn ly hôn thì chỉ cần nói một tiếng, tôi chắc chắn sẽ không níu kéo."
"Không ly hôn."
Lục Minh Kỳ nâng mặt tôi lên, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt tôi:
"Giang Tuyết Linh, cho dù em có quên bao nhiêu chuyện, nhưng nhất định phải nhớ kỹ điều này. Ngày cưới, chúng ta đã hứa với nhau, đời này sẽ gắn chặt bên nhau. Anh sẽ không ly hôn với em, em cũng không được nhắc đến chuyện này nữa, thậm chí không được nghĩ đến."
"Hứa ư?"
Tôi nghi ngờ lộ rõ trên mặt.
Lục Minh Kỳ giúp tôi vén những sợi tóc lòa xòa ra sau tai, mắt anh ấy dần đỏ lên:
"Xin lỗi."
Tôi lập tức nói:
"Tôi không trách anh."
Anh ấy trông rất buồn, giọng nói đầy sự tự trách:
"Là lỗi của anh, anh không chăm sóc em cẩn thận, để em gặp tai nạn."
Chuyện này không thể trách anh ấy, là do tôi bất cẩn mà thôi.
"Anh đáng lẽ phải phát hiện ra sớm hơn."
Anh ấy cúi xuống hôn môi tôi, tràn đầy ý an ủi.
"Đừng lo lắng, ngày mai chúng ta sẽ đến bệnh viện làm kiểm tra toàn diện. Mọi thứ sẽ trở lại bình thường."
Ý của Lục Minh Kỳ là gì?
Anh ấy nghi ngờ tôi không bình thường sao?
10
Tôi thực sự không bình thường.
Lần này, Lục Minh Kỳ đặc biệt đưa tôi đến một bệnh viện khác để kiểm tra. Kết quả là—chấn động não gây rối loạn trí nhớ.
Bác sĩ đẩy gọng kính viền bạc, chậm rãi nói:
“Trường hợp này khá hiếm gặp. Chấn động não thường gây mất trí nhớ, bệnh nhân có thể quên đi những ngày trước và sau tai nạn, hoặc quên có chọn lọc một phần quá khứ, thậm chí quên sạch tất cả. Nhưng như tình trạng của bà Lục đây, trí nhớ bị lẫn lộn thì tôi mới thấy lần đầu.”
Tôi mơ hồ không hiểu.
Lục Minh Kỳ ngồi bên cạnh nói: “Cô ấy thích đọc tiểu thuyết, có thể có liên quan không?”
Anh ấy đã kể lại toàn bộ câu chuyện bi thảm của tôi cho bác sĩ nghe.
Bác sĩ gật đầu: “Khả năng cao là có liên quan. Hai người có thể kiểm tra lại danh sách đọc của bà Lục trước đây, biết đâu sẽ tìm được câu trả lời.”
Tôi thích đọc tiểu thuyết sao?
Có thể lắm, dù sao tôi cũng không đi làm, rảnh rỗi thì phải tìm gì đó để giết thời gian.
Bác sĩ ở bệnh viện tư rất kiên nhẫn, cùng Lục Minh Kỳ nghiêm túc xem xét danh sách lưu trữ của tôi.
Hai người họ đọc lướt rất nhanh, có những cuốn chỉ nhìn qua phần giới thiệu đã bỏ qua.
Có vẻ tôi thực sự là một người cuồng tiểu thuyết mạng, vì họ mất gần một tiếng mới khoanh vùng được một cuốn tên "Lọ lem sa cơ tái sinh thành vạn nhân mê".
Cái tên này thoạt nhìn chẳng có gì lạ, nhưng khi bị hai người đàn ông đọc lên, tôi không khỏi cảm thấy ngượng ngùng.
Nói thật, mấy năm gần đây, tiêu đề tiểu thuyết ngày càng màu mè. Chỉ nhìn tên sách, tôi không có chút hứng thú nào. Nhưng vì chúng quá giống nhau, sợ bỏ lỡ cuốn nào thú vị, tôi vẫn phải bấm vào xem phần giới thiệu và ba chương đầu.
Cuốn này tôi có chút ấn tượng, cốt truyện khá theo khuôn mẫu, văn phong của tác giả đơn giản, trôi chảy, tôi khá thích, nhưng nội dung cụ thể thì không nhớ rõ.
Lục Minh Kỳ và bác sĩ kiên nhẫn đọc từng chương, cuối cùng đến chương 33, nhân vật nữ phụ độc ác “Giang Tuyết Linh” xuất hiện.
Vậy là xong.
Bác sĩ ngồi lại bàn làm việc, bình tĩnh phân tích:
“Theo lịch sử đọc, bà Lục đã đọc đến chương 97, vừa đúng lúc nhân vật Giang Tuyết Linh bị loại khỏi câu chuyện. Thời điểm đó trùng khớp với ngày xảy ra tai nạn của bà. Sau khi tỉnh lại, bà đã nhầm lẫn giữa thế giới thực và nội dung tiểu thuyết.”
Nhưng những ký ức đó lại vô cùng chân thực.
Tôi lắc đầu nói: “Tôi không thấy giống vậy. Trong trí nhớ của tôi, nữ chính tên là Liên Dung, trông giống hệt bạn gái cũ của em chồng tôi. Nhưng tôi trước đây hoàn toàn không quen biết cô ấy.”