Tôi cười lắc đầu:
"Đừng ngây thơ thế, Lục Minh Tinh. Anh cả của cậu quyết đoán, đã quyết định chuyện gì thì hiếm khi sai sót. Còn chồng tôi, bề ngoài thì cười nói, nhưng bên trong lại vô cùng thâm sâu. Cậu nghĩ mình có thể chơi lại họ sao? Quả là tự tin ghê đấy."
Lục Minh Tinh bị tôi đánh mạnh vào lòng tự trọng, chật vật quay người chạy ra thang máy, liên tục ấn nút xuống tầng.
Hội chị em nhắn tin giục tôi, tôi khoác túi lên vai, bước tới.
Lục Minh Tinh hoảng hốt lùi lại, nghiêm túc cảnh cáo tôi: "Không được đi theo tôi."
Tôi như nghe phải chuyện nực cười nhất thế gian, ánh mắt đánh giá cậu ta từ đầu đến chân, giống như lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, cậu ta cũng nhìn tôi như vậy.
"Đừng tự mình đa tình, ai thèm theo cậu chứ?"
Thang máy đến nơi, tôi bước vào trước.
Lục Minh Tinh do dự hai giây, cuối cùng vẫn theo vào.
Cậu ta co người vào góc, giữ khoảng cách với tôi.
Tôi chẳng buồn để ý, cúi đầu ngắm bộ móng tay mới làm.
Tầng một, cửa thang máy kêu "ding" một tiếng mở ra.
Người chồng mà tôi cả đêm không về gặp, đang đứng ngay trước cửa.
Anh ấy nhìn tôi trước, sau đó liếc qua Lục Minh Tinh, sắc mặt lập tức lạnh đi.
"Tôi có hẹn rồi."
Tôi lên tiếng trước, bước ra khỏi thang máy định rời đi.
Lục Minh Kỳ nắm lấy cổ tay tôi, nhưng ánh mắt vẫn đặt trên người Lục Minh Tinh.
"Cậu nói gì với chị dâu cậu?"
Lục Minh Tinh bước ra khỏi thang máy, đứng trước mặt anh trai, nhưng cái vẻ ngông nghênh thường ngày lại biến mất sạch.
Tuy nhiên, cậu ta vẫn đang tức giận, giọng nói đầy lạnh lùng: "Anh làm chuyện xấu còn không cho người ta nói?"
Nghe thử xem, nói chuyện ngây thơ chưa kìa?
Đúng là Lục Minh Tinh.
Lục Minh Kỳ không nổi giận, nhưng giọng điệu rõ ràng không vui: "Anh đã nói đó là hiểu lầm, nếu cậu không tin, có thể đi hỏi cô Liên."
"Không tin anh cũng được." Anh giễu cợt, "Nhưng lời cô ấy nói, cậu nên tin chứ? Dù sao cậu cũng yêu cô ấy đến thế mà."
Lục Minh Tinh siết chặt nắm đấm, hít sâu một hơi.
"Em tận mắt nhìn thấy, hai người ôm nhau, còn cười nói vui vẻ!"
Tiến triển nhanh đấy.
Liên Dung mới vào công ty có vài tháng mà đã ôm nhau rồi sao?
Bất ngờ hóng được một drama lớn, tôi không còn vội đi nữa.
Dù gì thì tụi bạn cũng chỉ là mấy cô bạn xã giao, có gì thú vị để tụ tập chứ?
Lục Minh Kỳ quay lại, ánh mắt thẳng thắn nhìn tôi: "Em tin cậu ta nói sao?"
Tôi không biết nên phản ứng thế nào.
Chúng tôi chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, tôi có tin hay không thì quan trọng gì?
Lục Minh Tinh nghẹn giọng hét lên: "Em tận mắt nhìn thấy!"
"Anh đã giải thích rồi, cậu không nghe."
"Mắt thấy mới là thật."
Lục Minh Kỳ cười lạnh: "Giờ anh nhìn thấy cậu và chị dâu cùng đi xuống, vậy anh cũng có lý do để nghi ngờ hai người có chuyện gì sao?"
Anh hỏi xong, lại tự mình phủ nhận: "Anh tin là không, vì chị dâu cậu không thích kiểu người như cậu."
Không biết câu này đụng trúng chỗ nào của Lục Minh Tinh, nước mắt cậu ta lập tức trào ra. Cậu ta trừng mắt nhìn anh trai một cái, rồi bước đi thật nhanh, không hề quay đầu lại.
"Không đuổi theo à?" Tôi hỏi.
Lục Minh Kỳ nói không cần, để thằng ba tự bình tĩnh lại.
"Em hẹn ai vậy?" Anh hỏi tôi.
"Chỉ là Trương Loan và mấy người bạn, có một chị em mới về nước nên rủ nhau đi gặp mặt thôi."
"Không đi được không?"
Anh muốn nói chuyện nghiêm túc với tôi sao?
Tôi thật sự không muốn dính vào chuyện của họ, lập tức lắc đầu: "Không được, tôi không phải người thất hứa!"
Lục Minh Kỳ miễn cưỡng cười, nắm tay tôi dắt ra ngoài: "Vậy anh đưa em đi."
Trên đường đi rất yên tĩnh.
Tôi không hỏi gì.
Lục Minh Kỳ cũng không nói gì.
Đến nơi, khi tôi chuẩn bị xuống xe
Lúc tôi chuẩn bị xuống xe, anh ấy mới nắm tay tôi lại: "Tuyết Linh, em tin anh không?"
Nhìn vẻ mặt chân thành của anh, tôi không nỡ nói rằng mình không quan tâm.
"Tin... có lẽ là tin..." tôi trả lời.
"Anh chưa bao giờ làm gì có lỗi với em, trước kia không, sau này cũng sẽ không."
À... sao anh ấy lại nói những lời này với tôi?
Với biểu cảm nghiêm túc như vậy, tôi không thể không cảm thấy hơi lúng túng. Tôi gãi đầu, rồi nói: "Lục Minh Kỳ, anh vẫn nhớ chúng ta là hôn nhân thương mại chứ?"
7
Tôi không biết câu nói của mình sai ở đâu.
Vừa dứt lời, Lục Minh Kỳ nhìn chằm chằm vào tôi ba phút.
Từ lúc gặp nhau hôm nay, tâm trạng của anh ấy cứ tệ dần, giờ thì hoàn toàn tụt dốc.
Nhưng anh ấy vẫn không nổi giận, anh ấy có thể kiềm chế được tức giận với Lục Minh Tinh, đứa con trai hư hỏng, sao lại không thể kiềm chế với tôi.
Tôi đợi một lúc, thấy anh ấy không có ý định nói gì, tôi tháo dây an toàn và bước ra khỏi xe.
Cửa xe đóng lại “ầm” một tiếng, tôi nhìn vào qua cửa sổ hở, Lục Minh Kỳ vẫn đang nhìn tôi.
Ánh mắt của anh ấy quả thật rất phức tạp.
Tôi không thể nói rõ cảm giác đó là gì, anh ấy có vẻ rất buồn, rất không thể tin, và một chút ấm ức.
Đàn ông là vậy, miệng ăn trong bát, mắt nhìn trong nồi.
Dù rõ ràng đã động lòng với người phụ nữ khác, nhưng lại muốn kéo tôi tiếp tục đóng vai người vợ hiền dịu.