[Phiên ngoại kiếp trước – Hà Thiệu]
Tôi là Hà Thiệu.
Một đứa trẻ mồ côi, lớn lên trong cô nhi viện Phúc An.
Tôi có một người mà tôi rất, rất, rất thích—
Cô ấy tên là Mộng Sương.
Mộng Sương là một người vô cùng tốt bụng.
Thấy mèo con bị bỏ rơi bên đường, cô ấy chia phần ăn của mình cho nó.
Thấy đứa trẻ bị bắt nạt, cô ấy không ngần ngại đứng ra bảo vệ.
Nhưng tôi ghét cô ấy như thế.
Cô ấy càng tốt, càng giống ánh trăng trên trời xa vời vợi, càng khiến tôi bực bội.
Tôi đã mục ruỗng như thế này, chẳng phải cô ấy cũng nên trở nên mục ruỗng giống tôi sao?
Về sau, Hà Kiều Kiều hết lần này đến lần khác bắt nạt tôi, tôi chưa từng phản kháng.
Chỉ cần Mộng Sương lo lắng cho tôi thêm một chút, tôi lại có thêm một chút cảm giác an toàn.
Mọi thứ đều diễn ra đúng như tôi dự tính.
Chúng tôi sẽ thuận theo tự nhiên mà yêu nhau, sau đó kết hôn.
Nhưng rồi tôi đã phạm phải sai lầm lớn nhất cuộc đời mình.
Tôi muốn trong mắt Mộng Sương chỉ có mình tôi—
Vì vậy, tôi hủy hoại cô ấy.
Tôi bỏ một số tiền lớn, mua chuộc phóng viên, dựng lên những thông tin giả,
Cô ấy đã bị tôi hủy hoại thành công.
Nhưng đêm hôm đó—
Mộng Sương mãi không về nhà.
Tôi gọi điện, cô ấy không bắt máy.
Đã quá nửa đêm, nhưng tin nhắn tôi gửi, cô ấy vẫn không trả lời.
Vì muốn trừng phạt cô ấy, hôm sau tôi hẹn Hà Kiều Kiều đến nhà hàng dành cho các cặp đôi.
Tối hôm đó, 6 giờ,
Tôi cắt miếng bít tết thật gọn gàng, đặt trước mặt Hà Kiều Kiều…
Nhìn cô ấy chụp ảnh, đăng lên vòng bạn bè.
Lần này Mộng Sương chắc chắn sẽ thấy.
Cô ấy nhất định sẽ tức giận.
Tôi đắc ý cười rạng rỡ.
Điện thoại bỗng reo lên.
"Xin chào, đây có phải là chồng của Mộng Sương, anh Hà Thiệu không?"
Nghe thấy tên Mộng Sương, mắt tôi sáng lên.
Tôi biết mà!
Cô ấy chắc chắn không nhịn nổi nữa!
Tôi giả vờ bình tĩnh, giọng lạnh lùng:
"Ừm."
Hà Kiều Kiều đang ngồi ngay đối diện, tôi tiện tay bật loa ngoài.
"Đường Tây Đại, Trường Lạc... vào lúc 8:04 tối qua đã xảy ra một vụ tai nạn xe hơi. Nạn nhân được xác nhận là vợ của anh..."
Tôi đột ngột cúp máy.
Thời buổi này lắm kẻ lừa đảo quá.
Nhưng điện thoại vẫn liên tục gọi đến.
Tôi không bắt máy, gần như chạy trốn về nhà.
Đẩy cửa ra—
Tôi thật sự hy vọng rằng Mộng Sương đang đứng trong phòng khách,
Mỉm cười nói với tôi rằng—
"Chỉ là trò đùa thôi."
Như vậy thì tốt biết bao.
Nhưng mà…
Căn biệt thự rộng lớn, trống rỗng.
Tôi bước thẳng vào phòng ngủ, vùi mặt vào gối.
Tham lam hít lấy mùi hương còn sót lại của cô ấy.
Trong cơn mộng mị,
Tôi nhìn thấy Mộng Sương toàn thân đẫm máu, nằm trên đường.
Tôi muốn chạy đến ôm cô ấy,
Nhưng một thế lực vô hình cứ liên tục kéo chúng tôi ra xa.
Cơn đau âm ỉ lan ra trong tim.
Tôi dường như đã gây ra đại họa thật rồi.
Trốn không khỏi mùng một, trốn chẳng qua mười lăm.
Cảnh sát vẫn tìm đến tận nhà.
Lúc nhìn thấy thi thể của Mộng Sương…
Tôi vẫn không thể tin nổi.
Tay tôi siết chặt.
Từng có một người đầy dịu dàng, giọng khàn khàn nói rằng—
"Anh là sự cứu rỗi của em."
...Mà bây giờ, cô ấy lại nằm đó.
"Cô ấy... trước khi chết có nói gì không?"
Tôi mắt đỏ hoe, khàn giọng hỏi cảnh sát.
Cảnh sát nhìn tôi đầy nghi hoặc:
"Vụ va chạm quá đột ngột, cô ấy... không có thời gian để trăn trối."
Tôi toàn thân run rẩy, đầu ngón tay siết chặt đến tái nhợt.
"Cô ấy chết như thế nào?"
Cảnh sát thở dài, giọng có chút thương cảm:
"Chỉ là bị đám anti trên mạng ghét bỏ thôi. Nhìn không thuận mắt, thế là tông xe vào cô ấy."
"Một cô gái xinh đẹp như vậy, cậu nói xem..."
Cảnh sát lắc đầu, ánh mắt đầy thương hại nhìn tôi.
Nhưng tôi lại sững sờ tại chỗ.
Bị tấn công trên mạng?
Nước mắt làm nhòe đôi mắt tôi.
Vậy là...
Tôi chính là kẻ đã gián tiếp hại chết Mộng Sương sao?
Cổ họng tắc nghẹn, môi run lên không thể kiểm soát.
Nước mắt trào ra như thác đổ.
Từng giọt, từng giọt,
Lăn dài trên má, tuyệt vọng gào khóc.
"Xin... lỗi."
"Xin lỗi..."
"Mộng Sương... Sương Sương..."
"Anh yêu em..."
Không ai đáp lại tôi.
Từ đó về sau, cảm xúc của tôi ngày càng mất kiểm soát.
Tôi trở nên dễ cáu kỉnh, dễ nổi nóng,
Phải dựa vào thuốc để kiềm chế cơn điên loạn trong lòng.
Mùa xuân năm sau—
Ngày giỗ của Mộng Sương sắp đến.
Tôi đến bệnh viện, kê một đơn thuốc ngủ thật dài.
"Mộng Sương..."
"Kiếp sau, đừng gặp lại anh nữa."
Sương lạnh tựa trăng trời, mà tôi —- Hà Thiệu— mãi không xứng.