Qua rất lâu, bên kia mới hiện lên “Đang nhập...”.
“Thật xin lỗi chị, Nam Châu đang tắm. Anh ấy không cố ý đâu, em nghĩ trên chương trình, người anh ấy nói chắc không phải là chị đâu...”
Tôi còn muốn gửi gì đó, bên kia đã hiện lên một dấu chấm than to đùng.
Tôi tức không chịu được, quyết định kéo người đại diện đi tìm paparazzi phơi bày.
Người đại diện quen làm quan hệ công chúng, là người tinh ranh: “Bây giờ em có tung ra cũng chẳng ai tin, bọn họ còn sẽ nghi ngờ em photoshop để trả thù.”
Anh ta ngập ngừng, muốn nói lại thôi:
“Hơn nữa em công khai trở mặt với Ảnh Đế như vậy, công ty cũng sẽ không giúp em.”
Nói thẳng ra, là tôi đang dần hết thời rồi, sự nghiệp cũng ảm đạm.
Vì vụ ồn ào thay đổi vai diễn, công ty còn đang cân nhắc xem có nên hủy hợp đồng với tôi hay không.
Một nữ minh tinh đến ba mươi tuổi, hoặc là diễn mấy vai người phụ nữ gia đình cuồng loạn, hoặc là không có phim để diễn chuẩn bị kết hôn sinh con.
Còn nam minh tinh đến ba mươi, bốn mươi, năm mươi tuổi, mới là “thời kỳ hoàng kim”, phía trước còn rất nhiều vai diễn hay đang chờ anh ta.
Tôi chán nản, cả đêm nhìn chằm chằm vào số lượng fan hâm mộ đang giảm dần.
【 Đinh! Chúc mừng ngài thức tỉnh hệ thống diễn xuất, có tiếp nhận hay không? 】
Trong đầu vang lên một giọng nói máy móc.
Tôi sững sờ, gật đầu thật mạnh hệt như gà mổ thóc, “Tiếp nhận! Tiếp nhận ngay lập tức!”
Trước mắt tôi đã hiện ra cảnh tượng tôi bước lên đỉnh cao của giới giải trí, tay cầm cúp vàng Oscar!
Đinh!
Nhận được kỹ năng 【 Tội phạm giết người 】: Ngài sẽ nắm giữ tất cả kiến thức và năng lực liên quan đến giết người.
Tôi: Chờ đã, tôi diễn phim thần tượng mà!
Đây là kỹ năng mà một nữ minh tinh cần nắm giữ sao?
…
Nhưng suy cho cùng, méo mó có vẫn tốt hơn không.
Ngày hôm sau, tôi đánh liều đi tìm đạo diễn Lưu, muốn nói chuyện về vai nữ chính của “Tình yêu max điểm”.
Đến đoàn phim, những nhân viên từng quen thuộc đều vờ như không nhìn thấy tôi.
Trợ lý của Ôn Ý cười cười phát trà sữa cho mọi người.
“Tôi đang bận, lát nữa hãy nói.” Đạo diễn Lưu cau nhìn chằm chằm vào màn hình mày.
Họ nhanh chóng bắt đầu diễn thử.
Cảnh này diễn là, kiếp trước nữ chính và nam chính hiểu lầm nhau, nữ chính tức giận bỏ đi, nhưng bị phản diện ác độc một đao cắt đứt cổ.
Người diễn vai phản diện cầm thanh kiếm đạo cụ, rạch một đường lên cổ Ôn Ý.
Hốc mắt Ôn Ý đỏ hoe, ánh mắt chấn kinh và tuyệt vọng, cuối cùng cả người ngã xuống đất!
【 Đinh! Cách chết cắt cổ cần phải sử dụng vũ khí đặc biệt, dao, kiếm không thể chém đứt cơ bên cổ ngay lập tức. Cần dùng dao găm chuẩn xác đâm vào, sau đó cắt ngang. Cần cắt đứt đồng thời cả động mạch lẫn tĩnh mạch, nếu không sẽ khiến người ta có thể sống thêm nửa tiếng đồng hồ. 】
Cả phim trường tĩnh mịch như chết.
Đạo diễn Lưu nhìn tôi như nhìn thấy ma.
Hỏng bét, tôi vừa sơ ý đọc ra kiến thức mới được mở khóa trong đầu rồi!
“Cắt!”
Ôn Ý đang nằm trên đất bò dậy, vẻ mặt lạnh nhạt: “Có thể đọc thuộc lòng nhiều tài liệu thì đã sao, kỹ thuật biểu diễn mà kém, tất cả đều vô dụng...”
“Giác Hạ.” Đạo diễn Lưu cắt ngang lời cô ta, “Nếu đổi thành cô diễn cảnh này, cô sẽ diễn như thế nào?”
Mọi người đều nhìn về phía tôi.
Bề ngoài tôi không lộ vẻ gì, nhưng thật ra tôi đang mở hệ thống, điên cuồng nhập “phản ứng của người bị cắt cổ”.
Lướt qua một đống ảnh mosaic máu me be bét, tôi thật sự tìm được một phản ứng rất phù hợp với tình huống hiện tại.
Vì thế tôi bảo người diễn vai phản diện lấy một con dao găm đạo cụ ra, lợi dụng góc quay để anh ta diễn như đâm một nhát vào cổ tôi.
Tôi tuyệt vọng cố gắng che vết thương, loại cảm giác sắp chết mãnh liệt xâm chiếm cơ thể tôi, làm tôi không chống đỡ được nữa.