Khi dòng phụ đề cuối cùng xuất hiện người mới như được đột ngột vớt ra khỏi mặt nước, thở hổn hển.
Xem phim xong, tôi vội vàng bảo người đại diện liên lạc với đạo diễn Bạch: “Nhất định phải nói với anh ấy rằng tôi được đạo diễn Lưu giới thiệu! Dù sao cũng phải xin được một cơ hội thử vai!”
Ban đầu tôi tưởng hi vọng rất mong manh, không ngờ mấy hôm sau, người đại diện gọi điện thoại đến, giọng rất phấn khích, “Bên kia nhận hồ sơ của em rồi!”
Không chỉ vậy, bọn họ còn bảo tôi đến tham gia buổi đọc kịch bản nội bộ trước khi thử vai.
Tại buổi đọc kịch bản, tôi gặp đạo diễn Bạch. Trái với dự đoán, nhìn hắn không hề hung dữ, mái tóc đen xoăn nhẹ cùng nụ cười ôn hòa. Dù đứng giữa một dàn trai xinh gái đẹp, trông anh ta vẫn rất nổi bật.
Anh ta mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen đơn giản, nhìn không giống đạo diễn mà giống nghiên cứu sinh ngành khoa học kỹ thuật hơn.
“Xin chào.” Bạch Ngọc bắt tay với tôi, giới thiệu tôi với mọi người một cách lịch sự, “Đây là diễn viên tôi mời đến tham gia buổi đọc kịch bản hôm nay.”
Tôi nhìn những người tham gia buổi đọc kịch bản: Ảnh hậu của giải Kim Mã, trụ cột mười năm của nhà hát lớn, diễn viên gạo cội được nhiều người khen ngợi, biên kịch vàng trong nghề, nhà sản xuất từng là đạo diễn thương mại...
...
Tôi: Các vị đại lão, xin hãy nhận cái cúi đầu của con gái nuôi, con muốn dưỡng lão cho các vị!
Nhìn thấy tôi, không ai tỏ ra ngạc nhiên hay khinh thường, cứ như thể họ hoàn toàn không biết những lời nhận xét trên mạng.
Hoặc phải nói đúng hơn là, bọn họ vốn không quan tâm.
“Đây là kịch bản để đọc thử, cô có thể xem trước. Mười phút nữa mọi người đến đông đủ thì bắt đầu.”
Tôi dùng cả hai tay nhận lấy kịch bản Bạch Ngọc đưa, dùng cả tay lẫn chân loạng choạng tìm đến chỗ ngồi của mình.
Kịch bản đọc thử chỉ có một cảnh, là cảnh mở đầu rất quan trọng. Lật vài trang, tôi bỗng nhận ra, kịch bản này... được chuyển thể từ vụ án có thật.
Vụ án này từng gây xôn xao dư luận trong thành phố, hồi nhỏ tôi cũng từng nghe nói đến.
Trên các bản tin vụ án này thường được gọi là “Vụ án xác chết nữ đêm mưa 717”, vụ án đầu tiên xảy ra ở ngoại ô cách đây khoảng hai mươi năm, nạn nhân là một phụ nữ trẻ.
Trong lúc người dân đang khiếp sợ, sau đêm mưa thứ hai ở địa phương lại xuất hiện thêm một nạn nhân nữa. Sau đó hung thủ liên tiếp gây ra năm vụ, khiến lòng người hoang mang. Mọi người sợ hãi đến mức trời mưa là không dám ra khỏi cửa.
Lúc đó tôi mới sáu tuổi, mỗi lần trời mưa mẹ tôi nhất định sẽ xin nghỉ làm, cũng không muốn đưa tôi đến trường mẫu giáo.
Chuyện ầm ĩ như vậy, áp lực phá án cũng rất nặng nề. Nhưng bị hạn chế bởi điều kiện lúc bấy giờ, không chỉ không có camera, kỹ thuật ADN cũng chưa hoàn thiện, cộng thêm việc hung thủ cố ý lựa chọn những ngày mưa bão, dẫn đến dấu vết vật chứng bị phá hủy nghiêm trọng.
Cuối cùng thậm chí cảnh sát địa phương còn tiến hành điều tra, rà soát trên diện rộng ở sáu quận, hàng chục vạn nam giới, nhưng những nghi phạm bị khoanh vùng cuối cùng đều bị loại trừ.
Mà có lẽ hành động này đã răn đe được hung thủ, sau đó không còn xuất hiện nạn nhân thứ sáu xuất hiện, nhưng vụ án này lại trở thành một trong những vụ án treo nổi tiếng nhất địa phương.
Mà cảnh này là cảnh nữ chính mới cưới phát hiện bên ngoài trời đổ mưa nhỏ, vội vàng chạy ra ban công thu quần áo. Thấy mưa càng lúc càng lớn, cô ấy quyết định ra ngoài đưa ô cho chồng.
Không biết tại sao, tôi cứ cảm thấy sống lưng ớn lạnh.
Tôi dứt khoát tìm kiếm trong đầu những tư liệu về “Vụ án xác chết nữ đêm mưa 717”, vừa hỏi hệ thống: “Không phải tất cả kiến thức liên quan đến giết người đều có thể cho tôi biết sao? Cậu có thể cho tôi biết hung thủ là ai không?”