Biên kịch kim bài lên tiếng trước: “Góc nhìn của cô rất thú vị. Cô cũng có chút hiểu biết về vụ án này sao?”
Tôi chỉ đành nói: “Em lớn lên ở đó từ nhỏ, vụ án này vẫn luôn là án treo chưa được giải quyết, nên được rất nhiều người quan tâm.”
Ánh mắt những người khác nhìn tôi cũng thay đổi, các bậc tiền bối trong đoàn làm phim cười ha hả hỏi thăm các lý giải của tôi về nhân vật.
Thậm chí bọn họ còn thảo luận với tôi về cách sử dụng giọng địa phương trong phim sao cho hiệu quả.
Rất nhanh tôi đã hòa nhập vào cuộc thảo luận của mọi người.
Sau khi tan họp, mọi người còn trao đổi phương thức liên lạc với nhau.
Trịnh Nam Châu lại lén chặn tôi lại, sắc mặt âm trầm: “Sao tôi lại không biết em còn hiểu biết về tâm lý học tội phạm?”
Tôi cũng thấy khó hiểu.
“Anh bị thần kinh à? Ra vẻ cái gì? Tôi hiểu biết gì còn cần phải báo cáo với anh?”
Người lúc trước liên tục nhấn mạnh trong chương trình rằng tôi chỉ biết “dựa vào tài nguyên”, “không có diễn kỹ” chẳng phải là anh sao?
Anh ta nhíu mày: “Tôi đang nói chuyện tử tế với em. Trước đây là tôi hiểu lầm em, hay là chúng ta cùng đến quán cà phê, ngồi xuống nói chuyện cho rõ ràng...”
Sao anh ta lại dây dưa lằng nhằng thế?
“Giác Hạ.” Bạch Ngọc ở phía xa vẫy tay với tôi, “Tôi còn có việc muốn nói chuyện với em.”
Thật đúng lúc, tôi vui vẻ chuồn êm.
…
Buổi trưa tôi ăn cơm cùng Bạch Ngọc.
Dường như anh ta không muốn ăn lắm, hoặc là đồ ăn không hợp với anh ta.
Anh ta ăn từng miếng nhỏ như thể đang ăn thuốc độc.
Trong lúc trò chuyện, tôi mới biết chúng tôi là đồng hương.
“Vậy anh còn nói được tiếng địa phương không?” Tôi tò mò hỏi.
Bạch Ngọc cụp mắt xuống, hàng mi của anh ta dài thật dài, tạo thành một vùng bóng mờ dưới mí mắt: “Không còn nói được nữa, tôi đi du học từ nhỏ, mãi đến mấy năm trước mới về nước.”
“Ra vậy.”
Bạch Ngọc cười, “Những gì em nói hôm nay là do em tự nghĩ ra sao? Hay là có người nói cho em biết? Xin lỗi, tôi không có ý gì khác...”
“Chỉ là lúc nãy em có vẻ hơi... kỳ lạ.”
Anh ta đang nói đến lúc tôi đắm chìm vào hệ thống, nhập tâm vào góc nhìn của hung thủ.
“Ha ha, anh biết đấy, diễn viên chúng em đều nhập tâm vào vai diễn mà.”
Tôi cười gượng gạo che giấu.
Cơ bản là tôi biết phải giải thích thế nào với người bình thường về việc trên người tôi có một cái hệ thống 【 Tội Phạm Giết Người 】 đây!
“Vậy sao.”
Sau bữa ăn, tôi dò hỏi anh ta về việc lựa chọn diễn viên.
Bạch Ngọc cầm ly cà phê đá, thản nhiên nói: “Hiện tại vẫn chưa quyết định, mấy ngày nữa chắc sẽ có người thông báo cho em đến thử vai.”
“Mọi người không ngại ư? Dù sao thì hình ảnh của em trên mạng cũng không được tốt lắm, hơn nữa, có thể em sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của anh.” Tôi dứt khoát cắn răng nói thẳng.
“Không có diễn viên dở, chỉ có đạo diễn không biết dạy diễn viên.”
Anh ta khẽ thở dài, “Giác Hạ, em không tệ như em nghĩ đâu.”
Sau khi về nhà, tôi cày nốt những tư liệu về vụ án.
Điện thoại lại rung lên không ngừng.
Tôi nhìn qua, thì ra là Trịnh Nam Châu, người đã chặn tôi trước đó, đang liên tục gửi lời mời kết bạn.
Tôi kéo anh ta vào danh sách đen, thế giới bỗng trở nên yên tĩnh trở lại.
…
Khi tôi lại đến đoàn phim, đột nhiên có người gọi tôi lại.
“Cô là Giang Giác Hạ phải không?”
Người đến mặc một chiếc áo khoác da màu đen, dáng vẻ bất cần đời dựa vào chiếc mô tô “Breakout”, đầu đinh, giữa hai hàng mày có một vết sẹo, nụ cười đầy sức sống.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã cảm thấy anh ta chắc chắn không phải người trong giới.
“Có thời gian trò chuyện với tôi không?”
Anh ta đi đến trước mặt tôi, hơi kéo áo khoác ra, để lộ ra thẻ ngành.
Chuyện gì vậy?
Tôi gật đầu, không hiểu sao cũng hạ thấp giọng, “Gần đây có một quán cà phê rất an toàn.”