Tôi thật sự rất vui. Mẹ tôi nói cậu ấy là học sinh cá biệt, là kẻ chỉ biết phá phách, nhưng Chu Duy đã dùng thực lực chứng minh bản thân mình.
Nhưng tôi muốn nói, dù Chu Duy là ai đi nữa, cậu ấy vẫn luôn là người bạn tốt nhất của tôi.
"Ôi dào, đồ ngốc này. Tớ chưa từng trách cậu." Chu Duy đưa tay xoa đầu tôi.
"Ừ ừ. Bây giờ cậu giỏi quá, chắc mẹ tớ mà biết sẽ sốc đến ngã ngửa cho xem." Tôi lau nước mắt, mỉm cười nhìn Chu Duy.
"Nói những chuyện đó làm gì?" Cậu ấy có chút không tự nhiên.
"Mẹ cậu... giờ vẫn nghiêm khắc như trước sao?" Chu Duy đột nhiên hỏi.
"..." Tôi nhanh chóng cúi đầu.
Tôi nên trả lời thế nào đây? Nếu để Chu Duy biết mẹ tôi còn nghiêm khắc hơn trước, tôi sẽ thấy rất xấu hổ.
Hơn nữa, những rắc rối của tôi, tôi không muốn kéo thêm người khác vào.
"Không đâu, giờ mẹ tớ đỡ hơn rồi, cho tớ tự do muốn làm gì thì làm." Tôi cười cười nói dối không chớp mắt.
Nói xong, không biết Văn Tu xuất hiện từ lúc nào.
Chắc thấy tôi khóc, cậu ấy hơi ngẩn người, nhìn tôi một cái, rồi nhìn Chu Duy, cuối cùng có chút bực bội dập điếu thuốc.
"Khi nào đi?" Văn Tu hỏi.
"Sắp rồi." Chu Duy quay lại nhìn Văn Tu một cái, thở dài, rồi nhìn tôi: "Vậy tớ yên tâm rồi. Cậu mau vào nhà đi. Lần sau..." Cậu ấy ngập ngừng, "Lần sau không biết khi nào mới gặp cậu. Nếu lên Bắc Kinh thì gọi tớ, tớ dẫn cậu ăn cơm."
"Được! Phải ăn một bữa thịnh soạn."
Tôi cười chào tạm biệt Chu Duy.
Văn Tu phía sau, ánh mắt lại dán chặt vào tôi, trong đó thoáng qua một tia cảm xúc phức tạp.
Hình như có tia u ám.
Tôi cũng không nghĩ nhiều, chỉ vẫy tay chào họ rồi chạy thẳng về nhà.
11.
Về đến nhà, tôi lấy cuốn sổ lưu bút hồi cấp ba ra, viết tên của Chu Duy vào.
Tôi còn tự mình ghi lại sở thích của cậu ấy, cảm giác như cuộc sống bỗng tròn đầy hơn một chút.
Tắm xong, tôi cầm điện thoại lướt TikTok.
Wenx?
Trang tin nhắn đột nhiên hiện lên.
"Về đến nhà chưa?"
Tôi sốc nặng.
Lớp trưởng sao lại nhắn tin cho tôi?
Tôi còn tưởng rằng cậu ấy...
"Về rồi, cảm ơn." Tôi gửi thêm một sticker hài.
"Ừm."
Ừm?
Đến đây thì cuộc trò chuyện có vẻ hơi ngượng ngùng.
Nhớ lại ánh mắt kỳ lạ của cậu ấy trước đó, tôi đoán Văn Tu không thích việc tôi và Chu Duy thân thiết quá mức?
Cảm thấy tôi tranh mất bạn thân của cậu ấy sao?
Nghĩ một chút, tôi quyết định giải thích chuyện lần trước nhờ cậu ấy chuyển khoản 5000 tệ.
"À đúng rồi, lần trước tớ nhờ cậu chuyển 5000 là vì tớ tưởng cậu là kẻ lừa đảo ất ơ nào đó."
"Lừa đảo mà biết tên cậu à?"
"Giờ bọn lừa đảo thông tin đầy đủ lắm, thậm chí còn biết tên bố mẹ tớ nữa cơ."
"Nhưng tớ thì không biết."
Hả?
Câu trả lời của Văn Tu khiến tôi nghẹn họng.
Đúng là tư duy logic của sinh viên Thanh Hoa khiến tôi ba chấm vô cùng.
Tôi đành lảng sang đề tài khác:
"À, cậu với Chu Duy quen nhau thế nào vậy?"
Tôi cố kéo dài cuộc trò chuyện, nghĩ rằng nếu cậu ấy trả lời, tôi sẽ gửi một sticker rồi kết thúc.
"Bạn từ nhỏ." Văn Tu chỉ đáp ngắn gọn ba chữ như vậy.
"Bạn từ nhỏ?" Tôi kinh ngạc.
Cái gì thế này... đúng là duyên số.
"Tớ chưa nghe cậu ấy nhắc đến cậu bao giờ."
Tôi và Chu Duy rất thân, nếu biết họ quen nhau từ trước, tôi đã không phải kiêng dè suốt thời gian dài.
"Tôi học cấp ba không ở Thành Đô, thi đại học mới quay về."
"À à, ra là vậy."
Điều này tôi hiểu, thường thì những ai có hộ khẩu ở đâu sẽ quay về đó thi đại học.
"Cậu ấy có nhắc đến tôi không?" Tôi bỗng tò mò.
Tò mò không biết Chu Duy từng nói về tôi như thế nào.
"……" Văn Tu gửi một chuỗi dấu ba chấm.
Người lạnh lùng đúng là thích gửi mấy thứ này.
Mỗi lần nhận được, tôi chỉ thấy khó thở.
Thôi được, chắc cậu ấy thấy tôi phiền.
Dù sao cậu ấy là sinh viên Thanh Hoa, chắc bận rộn, ai có thời gian nói chuyện phiếm với tôi chứ?
Nghĩ vậy, tôi quyết định không làm phiền nữa.
Nhưng sau khi lướt vài video TikTok, tin nhắn của cậu ấy lại đến:
"Không muốn nói về cậu ta."
Hả???
Sao tự nhiên cậu ấy lại nói thế?
Tôi mơ hồ không hiểu.
"Hai người cãi nhau à?"
Với tư cách người nhiệt tình, tôi thấy cần thiết phải nói với cậu ấy rằng Chu Duy là một người bạn rất tốt, không nên cãi nhau.
"……"
Lại là dấu ba chấm.