“Bùa bình an.”
Văn Tu ngắn gọn giải thích.
Bùa bình an?
Cậu ấy lấy ở đâu ra chứ?
“Xin được.”
“Xin ở đâu?” Tôi nghĩ đến điều gì đó, “Cậu chẳng phải không tin mấy cái này sao?”
“Không tin.”
“Thế…”
……
Văn Tu lại không nói gì, “Nhưng có người tin.”
“Ai?”
Có vẻ Văn Tu đã hoàn toàn bất lực với tôi, không muốn nói chuyện nữa.
Thôi vậy.
Tôi ngồi đợi Hạ Hạ và Chu Duy, Văn Tu chỉ thỉnh thoảng nhìn tôi, cậu rất ít lướt điện thoại.
Mỗi lần đi với chúng tôi, Văn Tu như một người khác biệt trong cả đám, cậu ấy không bao giờ cầm điện thoại cả.
Tháng 10, ở núi Nga Mi muỗi nhiều không chịu nổi.
Không bao lâu, trên cổ tôi bị muỗi đốt một vết sưng to.
Chắc do phần cổ tôi lộ ra nhiều quá.
Tôi đành tháo đuôi ngựa, xõa tóc xuống để che cổ.
“Sao thế?” Rõ ràng Văn Tu không nhìn tôi, nhưng sao mọi động tĩnh của tôi đều không thoát khỏi mắt cậu ấy.
“Có muỗi.” Tôi cười khổ một cái.
Văn Tu liếc xuống chân tôi, “Sao muỗi thích cậu thế?”
Văn Tu đứng dậy, cởi áo khoác, đắp lên chân tôi.
“Vì tớ đáng yêu, nên muỗi mới thích.” Tôi buột miệng nói.
Văn Tu lại cười.
“Cũng đáng yêu thật.”
A…
Cứu với, tim tôi lại bắt đầu đập loạn rồi.
“Đứng lên đi lại một chút, không thì chân cậu tê mất.” Văn Tu kéo tôi đứng dậy, đi qua đi lại ở cửa quán.
Nhìn thấy chân tôi đầy vết muỗi đốt to nhỏ, cậu ấy nhíu mày.
Cuối cùng, Văn Tu qua bên cạnh, mượn được một chai thuốc chống muỗi của một cặp đôi.
Cậu ấy ngồi xuống, cẩn thận xịt cho tôi, nhưng tôi lại cảm thấy không thoải mái chút nào.
Xịt xong, Văn Tu đứng bên cạnh tôi, dùng điện thoại tra cứu gì đó.
Tra xong cậu ấy nói với tôi: “Cho tớ địa chỉ đi.”
“Gì cơ? Địa chỉ gì?”
“Địa chỉ mà cậu có thể nhận được bưu kiện ấy.”
“À, cậu mua gì vậy?”
“Cứ đưa tớ trước đã.”
Không còn cách nào, tôi đành gửi địa chỉ cho cậu ấy.
Văn Tu rất nhanh, chỉ trong một hai phút đã xong, nhìn tôi: “Thuốc chống muỗi.”
“Ồ.”
Văn Tu chi tiêu kiểu này đúng là chịu chơi thật.
“À, lần trước sinh nhật Hạ Hạ, cũng là sinh nhật cậu hả?” Tôi không kìm được hỏi cậu ấy.
Không biết Văn Tu mua gì cho tôi, tôi nghĩ hay là đáp lễ lại chút gì, nếu không cảm thấy không thoải mái.
“Ừ, giờ cậu mới biết.” Văn Tu cười lạnh một tiếng.
“Tớ thật sự không biết mà.”
“Cậu muốn tặng tớ quà?” Văn Tu nhìn tôi.
“Đúng vậy, cậu muốn quà gì?”
Tôi nghĩ Văn Tu vừa đưa tài liệu ôn tập, đặt khách sạn, giờ lại mua thuốc chống muỗi, tôi không thể cứ thế mà nhận mãi của người ta.
“Cái tớ muốn cậu có dám tặng không?”Văn Tu bỗng nhìn tôi cười sâu xa.
“Là gì?”
Sao tôi thấy nụ cười của Văn Tu kỳ lạ thế nào ấy nhỉ.
Tim lại bắt đầu đập nhanh.
Văn Tu không nói gì, chỉ dựa sát vào tôi.
Cậu ấy vừa tiến lại gần, tôi liền nhớ đến lần hôn ở KTV, sợ đến mức lùi lại một bước.
“Sợ đến thế cơ à? Hửm?” Giọng Văn Tu thì thầm bên tai.
Tôi sợ nổi hết da gà.
“Ở đây còn người mà…” Tôi nhắc cậu ấy.
Văn Tu lại cười run cả người, chỉ vào cổ tay tôi: “Đưa cái này cho tớ.”
Tôi??
Tôi cúi đầu nhìn, trên cổ tay ngoài sợi dây thun buộc tóc vừa tháo ra thì không có gì cả.
“Cậu muốn cái này?” Tôi giữ chặt dây thun của mình.
“Ừ.” Văn Tu rất nghiêm túc.
Hơn nữa, cậu ấy còn tỏ vẻ rất kiên quyết.
Tôi có chút đau đầu. Văn Tu muốn thứ này làm gì? Rốt cuộc đây là sở thích kì lạ gì vậy?
Tôi đành từ từ tháo chiếc dây thun trên tay ra, đưa cho cậu ấy.
Văn Tu nhận lấy, nhét vào túi quần.
“Cậu có thể muốn thứ khác mà, tại sao lại muốn cái này?”
“Cậu không hiểu à?” Văn Tu hỏi lại tôi.
“Không hiểu.” Tôi thành thật trả lời.
Văn Tu nhìn tôi một cái, muốn nói lại thôi, “Tối nay sẽ nói cho cậu.”
28.
Buổi tối mọi người cùng nhau ăn bữa tối cuối, ngày mai sẽ chia tay, ai nấy đều có chút buồn buồn.