Hẹn Ước Bên Anh - 43

"Mẹ đã bao giờ nghĩ đến cảm giác của con chưa?" 
 
"Bắc Đại là nơi mà ai cũng thi được hay sao?" 
 
Cô ấy vừa nói vừa đưa tay lên lau nước mắt. 
 
Trái tim tôi đau như bị ai bóp nghẹt. 
 
"Bắc Đại đúng là rất khó, nên mẹ mới bảo con phải cố gắng!" Vợ thầy chủ nhiệm vẫn tiếp tục tranh luận. 
 
"Con người khác thi đậu nghiên cứu sinh Đại học Tô Châu, ba mẹ người ta vui mừng không hết. Còn mẹ thì sao? Phỏng vấn cũng không đi cùng, thi đậu rồi cũng chẳng có một câu khích lệ, suốt ngày chỉ biết cay nghiệt, trách mắng..." 
 
"Con cũng là con người, không phải máy móc." 
 
"Con là con gái của bố mẹ. Con cũng đôi lúc muốn... được nằm trong lòng bố mẹ mà làm nũng." 
 
... 
 
Tôi không thể nghe thêm được nữa. 
 
Tôi đứng dậy, ôm lấy Viên Viên vào lòng. 
 
Cơ thể em ấy run rẩy. 
 
"Được rồi, đừng khóc nữa." 
 
Tôi hít thở vài giây, nói tiếp: 
 
"Thầy, cô. Sau khi tốt nghiệp, em sẽ đến Tô Châu làm việc. Viên Viên sẽ sống cùng em." 
 
"Nếu thầy cô muốn đến chơi, thì em rất hoan nghênh. Còn chỗ ở, em sẽ sắp xếp khách sạn." 
 
"Em sẽ thay thầy cô chăm sóc Viên Viên cả đời, thầy cô không cần lo lắng nữa." 
 
"Đứa con gái mà thầy cô cho là vô dụng không ra gì, nhưng với em Viên Viên chính là báu vật vô giá." 
 
Nói xong, tôi dẫn Viên Viên trở về nhà mình. 
 
Tôi đau lòng quá. Đau đến mức không thở nổi. 
 
Ngay cả khi về nhà tôi, bố mẹ tôi cũng rất tốt với Viên Viên, cưng chiều hết mực. Nhưng tôi vẫn không thể dễ dàng vượt qua cảm giác ấy.
 
Tôi nghĩ mình đã sai, tôi không nên mãi đến giờ mới đi tìm Viên Viên.
 
Trong hơn hai mươi năm qua, cô gái của tôi đã chịu bao nhiêu uất ức chứ?
 
Tôi sẽ dùng cả đời để chữa lành cho Viên Viên.
 
Thành công hay thành tựu gì đó, cũng chỉ là vật ngoài thân.
 
Nhưng khi cô gái của tôi khóc, tôi chỉ muốn đem cả thế giới dâng cho cô ấy mà thôi.
 
"Đừng khóc, khóc gì chứ? Ngốc ạ," tôi ôm Viên Viên.
 
"Tính cách, quan niệm của cha mẹ, cả đời này cũng rất khó thay đổi."
 
"Điều duy nhất có thể thay đổi, là chính chúng ta."
 
"Phải thoát khỏi vòng tròn đó." Tôi ngừng lại một chút, "Đừng sợ, anh sẽ luôn bên em, mãi mãi."
 
"Ừm," Viên Viên gật đầu.
 
Buổi tối, Viên Viên ở trong phòng tôi, xem bộ sưu tập thời niên thiếu của tôi, đột nhiên lật ra một cuốn sổ nháp.
 
"Đây là gì vậy?" Em ấy cầm cuốn sổ nháp hỏi tôi.
 
"..." Tôi rất căng thẳng, vội giật lại, "Không có gì đâu."
 
Viên Viên dịu dàng nói: "Em muốn xem."
 
Tôi chẳng thể làm gì hơn.
 
Rồi em ấy mở cuốn sổ ra, phía trước chi chít là tên của em ấy.
 
Viên Viên trợn tròn mắt nhìn tôi.
 
"Anh viết tên em làm gì?"
 
"Chỉ là... em không hiểu sao?" Tôi nhớ lại hồi trước mỗi lần làm xong bài tập, tôi đều viết tên Viên Viên lên giấy nháp, cảm giác có chút xấu hổ.
 
"Không hiểu." Viên Viên cười, cố ý trêu chọc tôi.
 
"Ừm, em cứ giả vờ ngốc đi." Tôi bất lực lấy điện thoại đưa em ấy.
 
"Quen không?"
 
"À, cái hình đại diện này, cái giấy nháp này..."
 
"Ừ, đây là mặt sau của giấy nháp, còn mặt trước toàn là tên em. Giờ thì hiểu chưa?"
 
Tôi cúi đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn Viên Viên.
 
"Không... không hiểu." Viên Viên hoảng sợ lùi lại.
 
Em ấy trông đáng yêu cực kỳ.
 
Tôi bật cười.
 
"Chạy gì chứ? Anh đâu phải thú dữ."
 
"Anh không phải... nhưng em nghĩ em vẫn nên đi ngủ."
 
"Nhà anh không còn phòng trống."
 
"Văn Tu... nhà anh là biệt thự, mà anh nói không có phòng trống là sao?"
 
"Đúng thế, chỉ cần anh cần, lúc nào cũng có thể hết chỗ."
 
"Anh..."
 
"Ngoan nào, bé cưng." Tôi cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên môi Viên Viên.
 
Hoàn toàn văn

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo