Hội Chứng Cai Nghiện - Chương 19

33


Sau khi họ hàng trách móc xong, ai nấy đều rời đi.


Quý Quốc Vĩ ra ngoài mua cơm, tôi ở lại trong phòng bệnh trông mẹ.


Trần Ngọc Phân vẫn đang truyền dịch.

Những ngón tay bà đầy dấu vết của năm tháng, mùa đông thường xuyên nứt nẻ.

Những nếp nhăn chằng chịt trên gương mặt bà, từng vết hằn đều là minh chứng cho những ngày tháng vất vả.


Tôi nhìn bàn tay gầy guộc ấy, trong lòng chợt nặng trĩu.


Hồi nhỏ, tôi là đứa trẻ đầu tiên trong xóm được ăn KFC.

Mỗi lần nhận lương, việc đầu tiên ba mẹ làm là mua đồ ngon cho tôi.

Nhờ vậy, lúc bé tôi vô cùng mũm mĩm, lớn lên mới dần gầy đi.


Sau này, con cái nhà người khác đều giỏi giang hơn tôi, ba mẹ bắt đầu trở nên nghiêm khắc.

Dù nghiêm khắc, nhưng chưa bao giờ để tôi phải thiếu thốn chuyện ăn mặc.


Đôi lúc, tôi thà rằng ba mẹ chưa từng có chút yêu thương nào.


Thà rằng họ chỉ toàn những điều tồi tệ từ đầu đến cuối.

Như vậy, tôi có thể hận họ một cách quang minh chính đại.


Nhưng thực tế không phải thế.


Cuộc sống lúc nào cũng trộn lẫn đường ngọt với mảnh kính vỡ.

Tựa như tình yêu của họ, nuốt vào đau đớn, nhưng vẫn phải nhấm nháp mỗi đêm thao thức.


Sau bữa tối, Quý Quốc Vĩ đến phòng bệnh của ông ngoại.

Ông bị đột quỵ, nằm liệt giường, nên cậu và Quý Quốc Vĩ thay nhau chăm sóc.


Rạng sáng, mẹ cuối cùng cũng tỉnh lại.


Bà mở mắt, tôi vẫn còn đang thức chờ bà ấy.

Nhìn thấy tôi, ánh mắt bà sáng lên, vội vã nắm lấy tay tôi đầy lo lắng.


"Phùng Thu, con về rồi à? Hứa với mẹ, đừng liên lạc với nó nữa, được không?"


Tôi há miệng, những lời quan tâm nghẹn lại nơi cổ họng.


Nước mắt bà rơi xuống, thấm ướt gối.


"Phùng Thu, từ nhỏ con rất ngoan, sao lần này lại không nghe lời?


"Con có biết họ hàng nói gì không? Họ nói ba mẹ không biết dạy con, nói con mắc bệnh, muốn đưa con vào trại tâm thần.


"Con làm ơn trở lại bình thường đi, con muốn gì mẹ cũng đồng ý hết. Đừng dọa mẹ như thế, mẹ chịu không nổi nữa..."


"..."


"Phùng Thu, sao con không nói gì? Chẳng lẽ con thực sự muốn mẹ chết con mới tỉnh ngộ sao?"


Bà nức nở.


Lời than khóc của bà có người lắng nghe.

Còn ai sẽ nghe tôi than khóc đây?


Tôi lặng lẽ nghe bà khuyên nhủ.


Trần Ngọc Phân càng nói càng kích động, định rút kim truyền ra như thể muốn uy hiếp tôi.


Cơ thể gầy yếu ấy đã chẳng thể chịu đựng thêm bất cứ đả kích nào nữa.


Tôi siết chặt tay bà cố gắng giữ chặt.


"Con biết rồi, mẹ.”


"Con sẽ ngoan ngoãn nghe lời."


34


Hôm sau, điện thoại tôi tràn ngập tin nhắn của Giang Nhiên.


Anh ấy đã biết chuyện bức ảnh.

Sau khi về nhà liền đánh nhau với bố mình.

Bố anh ấy giận dữ đòi khóa thẻ ngân hàng.


Nhưng Giang Nhiên không sợ.

Điều duy nhất anh ấy sợ là tôi không để ý đến anh ấy nữa.


Vừa đọc xong tin nhắn, điện thoại anh ấy gọi tới.

Vừa kết nối, giọng nói lo lắng của Giang Nhiên vang lên.


"Quý Phùng Thu, em không sao chứ? Sao mãi không nghe máy? Em làm sao vậy?"


"Không sao, em đang ở bệnh viện, để chế độ im lặng rồi."


Anh ấy im lặng một giây, sau đó nói lời xin lỗi.

Tôi biết, tất cả những chuyện này không phải lỗi của anh ấy.


"Giang Nhiên, không sao đâu. Anh lo chuẩn bị hồ sơ xin học đã."


Nếu qua vòng hồ sơ, sẽ còn vòng phỏng vấn trực tuyến, tất cả đều cần thời gian chuẩn bị.


"Thế còn em? Em có quay lại thi IELTS không?"


"…"


Tôi do dự.


Dù tôi có thi, ba mẹ tôi sẽ cho tôi ra nước ngoài sao?

Nếu họ biết tôi đi du học cùng Giang Nhiên, liệu có lại làm ầm ĩ đến mức muốn tìm đến cái chết không?


Sự im lặng của tôi khiến tim Giang Nhiên thắt lại.

Anh ấy vội vã hỏi tiếp:


"Vậy khi nào em về trường?"


"Không biết."


"Quý Phùng Thu, gửi anh địa chỉ đi, anh đến tìm em."


"Anh đừng qua đây. Anh lo chuẩn bị kỳ thi tiếp theo đi, em rảnh sẽ tự về, đừng lo lắng."


"Vậy anh đợi em về."


Anh ấy dặn dò tôi giữ gìn sức khỏe.

Tôi thấy Quý Quốc Vĩ đi đến, liền vội vàng cúp máy.


Trần Ngọc Phân đã tỉnh lại, chỉ cần nằm viện theo dõi vài ngày nữa là có thể xuất viện.

Nhưng tình hình của ông ngoại thì phức tạp hơn, cần có người chăm sóc lâu dài.


Nhà cậu ở gần nhà tôi.

Sau khi mẹ khỏe hơn, tôi sẽ tranh thủ sang đó chăm sóc ông ngoại.

Cả hai bên đều bận rộn, khiến chuyện làm hồ sơ xin học của tôi bị gác lại.


IELTS của Giang Nhiên có kết quả rồi, 7.0.

Khá tốt, hoàn toàn đủ điều kiện để nộp hồ sơ du học.


Anh ấy thường xuyên nhắn hỏi tôi dạo này thế nào, nhưng tôi rất ít khi trả lời.

Tôi không biết phải trả lời thế nào.


Nếu người thất hứa một lần nữa là tôi, chắc chắn anh ấy sẽ lại giận.

Tôi giả vờ như mình không gặp khó khăn gì, để anh ấy tập trung vào chuẩn bị phỏng vấn.


Mẹ và ông ngoại vẫn phải uống thuốc.

Đợt nhập viện này đã tiêu hết phần lớn tiền trong nhà.


Quý Quốc Vĩ ngày nào cũng tăng ca trong xưởng để kiếm thêm tiền.

Mỗi lần thấy tôi, ông ấy đều mắng chửi vài câu.

Tôi chỉ có thể vờ như không nghe thấy.


Cuối tháng 12, Giang Nhiên báo với tôi rằng anh ấy đã nhận được thư mời từ một trường đại học ở Anh.


Đây có lẽ là tin tốt nhất tôi nghe được trong mấy ngày nay.


Tôi chân thành chúc mừng anh ấy, nhưng giọng anh ấy lại chẳng vui vẻ gì.


"Quý Phùng Thu, anh nhớ em lắm. Khi nào em về? Nếu ba mẹ em vẫn phản đối, anh có thể đến gặp họ giải thích. Nếu họ muốn trách, cứ trách anh."


"Không được, anh đừng đến. Nếu anh qua đây, em sẽ thực sự giận đấy."


Giọng tôi nghiêm túc.


Với tính cách của Quý Quốc Vĩ, đánh tôi một mình là đủ rồi.

Tôi không muốn Giang Nhiên phải chịu thêm bất cứ tổn thương nào vô ích.


"Được rồi, được rồi, anh không đi. Em đừng giận nữa, dạo này em cũng chẳng để ý đến anh gì cả."


Giọng anh ấy có chút tủi thân.


"Quý Phùng Thu, mùa đông bên này lạnh lắm, sao em nỡ bỏ anh một mình thế?"


Phải rồi, lạnh thật.


Mũi tôi cay cay, nước mắt rơi xuống.


Tôi cũng muốn nhanh chóng gặp lại anh ấy.

Nhưng tôi thực sự không thể phân thân.


Dù tôi có thi được IELTS, tôi cũng không còn tiền để đi du học cùng anh ấy nữa.


Quý Quốc Vĩ vẫn đang thúc giục tôi tìm việc sớm, nếu không, gánh nặng trong nhà sẽ quá lớn.


Tôi dỗ dành Giang Nhiên vài câu, rồi vội vàng cúp máy.


Tôi sợ anh ấy nghe ra tiếng nghẹn ngào trong giọng nói của tôi.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo