"Hả?"
Trước đây, khi trò chuyện với S, anh ấy thường xuyên nhắc đến Bạch Y.
Một thiên tài múa ba lê, một ngôi sao đang tỏa sáng rực rỡ.
Vì anh ấy mà ngôi sao kia vụt tắt, trở nên méo mó, vặn vẹo, tâm lý cũng bị ảnh hưởng là chuyện bình thường.
Nhưng những trò trẻ con đến mức không ai bị tổn thương này... Chỉ có thể nói, cô ấy dốc hết tâm tư để cố tỏ ra dốc hết tâm tư.
Tôi cố ý không đi cùng Thẩm Thiệu, muốn xem thử cô ấy thực sự có âm mưu gì không.
Nhưng hóa ra, cô ấy chẳng hề dây dưa với tôi.
Mỗi lần ra lệnh yêu cầu, tay cô ấy vô thức siết chặt vạt áo, ánh mắt lơ đãng, trốn tránh, cả người căng cứng.
Giống như một người hướng nội đang gắng gượng giả vờ hướng ngoại—cố ép bản thân làm những điều không hợp với tính cách, luôn để lộ sự gượng gạo, không tự nhiên.
Cô ấy đang cố chấp.
Muốn ép Thẩm Thiệu mất kiên nhẫn, hoàn toàn chán ghét mình.
"Không cần phải như vậy. Dù cô có quá đáng đến đâu, có làm loạn thế nào, cũng không thể bào mòn được trách nhiệm của anh ấy. Điều duy nhất bị bào mòn, chỉ có tình bạn bao năm của hai người thôi. Cuối cùng, anh ấy vẫn sẽ chăm sóc cô, nhưng sự quan tâm sẽ trở nên lạnh nhạt, biến thành một nghĩa vụ. Cô không muốn chuyện đó xảy ra, đúng không?"
Cô ấy im lặng.
Trúng tim đen.
Tôi khẽ thở ra, nhẹ nhàng nói:
"Nếu thật sự muốn anh ấy buông bỏ cảm giác tội lỗi, hoàn toàn nhẹ nhõm, không bằng cứ sống thật tốt để anh ấy thấy."
Bạch Y cười nhạt, hỏi:
"Là anh ấy bảo cô đến nói mấy lời này sao?"
"Không, anh ấy có lẽ mãi mãi sẽ không nói ra."
Cô ấy trầm mặc hồi lâu, bỗng bật cười khe khẽ:
"Nhìn cô ngốc thế mà ăn nói cũng có lý phết. Hai năm qua, tôi đã nói với anh ấy không biết bao nhiêu lần rằng tôi đã buông bỏ, tôi không hối hận. Nhưng càng nói chân thành, sắc mặt anh ấy càng nặng nề."
Tôi hiểu quá rõ cảm giác ấy.
Ngay cả tôi, một người ngoài cuộc, từng có lúc tiếc nuối cho cô ấy đến mất ngủ, nửa đêm lén mò điện thoại, tìm kiếm xem cô ấy có tin tức gì mới không.
Huống hồ là Thẩm Thiệu, người đã lớn lên cùng cô ấy từ nhỏ.
Có lẽ sự xót xa của tôi quá rõ ràng, nên cô ấy đột nhiên đưa tay nhéo má tôi một cái.
"Tôi luôn biết về cô. Mùa hè dài đằng đẵng năm đó, chỉ khi chơi game với cô, Thẩm Thiệu mới chịu cười một chút."
Tôi ngẩng đầu, nhìn theo bóng lưng cô ấy đi vào phòng.
Chiếc túi bánh bướm đặt ngay trên bàn, từ đầu đến cuối không hề đụng tới.
"Sau đó, cô nói không chơi nữa. Anh ấy lại trầm lặng như xác sống một thời gian dài, rồi giả vờ không có gì, bắt đầu hẹn hò những mối tình chưa đầy một tháng, diễn cảnh phong lưu phóng khoáng cho tôi xem, cố tỏ ra bản thân đang sống một cách bình thường…Mãi đến khi gặp lại cô lần nữa."
Tôi sững sờ.
Thẩm Thiệu hơn tôi hai khóa, theo lẽ thường, chúng tôi vốn dĩ không có bất kỳ giao điểm nào.
Một buổi chiều bình thường không thể bình thường hơn của năm nhất đại học, tôi vừa kết thúc buổi phát thanh của câu lạc bộ radio.
Đẩy cửa bước ra, tôi thấy anh ôm quả bóng, ngoan ngoãn ngồi ở cửa đợi tôi.
Ồ, chó lớn à?
Lúc đó, trong đầu tôi chợt nảy ra suy nghĩ ấy.
Đôi mắt chó lớn sáng rực, lập tức theo sát tôi.
"Ngày 1 tháng 3, câu chuyện chúc ngủ ngon trên tài khoản công khai là do em đọc à?"
Sợ có sai sót gì, tôi lo lắng móc điện thoại ra, định nhắn cho hội trưởng.
Anh lại cong môi cười, nghiêng người ghé sát lại:
"Nghe hay chết đi được."
Tôi đã nghe qua rất nhiều lý do để rung động.
Nhưng đây là lần đầu tiên có người tỏ tình chỉ vì giọng nói hay.
Đến tận bây giờ tôi mới hiểu, không phải vì hay, mà vì—giọng nói ấy thuộc về tôi.
13.
Bạch Y cầm điện thoại, nhắn vài tin rồi bỗng hơi nghiêng đầu, nhìn tôi chằm chằm:
"Cô không sợ tôi ly gián sao? Nói không chừng tôi đang mách lẻo với Thẩm Thiệu đấy, nói rằng cô chạy đến đây bắt nạt tôi chẳng hạn?"
Tôi cười nhẹ:
"Cho dù cô có làm vậy, Thẩm Thiệu cũng sẽ không tin."
Sự tin tưởng này, họ có, và tôi với Thẩm Thiệu cũng có.
Bạch Y khẽ thở dài, cất điện thoại đi:
"Thật tốt."
Cô ấy dừng một chút rồi tiếp:
"Tôi bảo bạn đến đón rồi, không muốn ở đây thêm một giây nào nữa. Ở cùng bạn bè vẫn thoải mái hơn nhiều."
Gấp đến vậy, định đi ngay trong đêm.
Tôi bước vào phòng một bước, ngước mắt nhìn cô ấy, hỏi với vẻ chờ mong:
"Nếu cánh tay phục hồi tốt, cô sẽ trở lại sân khấu chứ?"
"Chắc là không. Ngành này đào thải nhanh lắm, tôi đã bỏ lỡ độ tuổi đẹp nhất rồi."
Ánh mắt cô ấy đặt trên mặt tôi, dường như chợt ý thức được điều gì, vội vàng đổi giọng:
"Nhưng mà... bây giờ tôi muốn khiêu vũ lúc nào thì khiêu vũ, không còn bị ràng buộc nữa. Tự chọn nhạc, tự quyết định thời gian và địa điểm… Thật ra dạo này tôi đang học vẽ, cũng khá thú vị."
Gió đêm khẽ lay động rèm cửa.
Bạch Y đứng bên cửa sổ, hình bóng tinh tế, đẹp đẽ đến mức cụ thể hóa được cả sự hoàn mỹ.
Cô ấy mãi mãi không biết được, bốn năm trước, đã từng có một cô gái vì cô ấy mà rung động đến tận đáy lòng.
Vì sự kiên trì đuổi theo ước mơ của cô ấy.
Vì sự mạnh mẽ nỗ lực phục hồi của cô ấy.
Bỗng dưng, trái tim tôi nhẹ nhõm hẳn.
Tốt quá.
Người từng là bạch nguyệt quang xa vời trong lòng tôi, hóa ra thực sự là một vầng trăng trong trẻo, dịu dàng.
Tôi khẽ cười:
"Chúc cô mọi điều suôn sẻ."
Chưa kịp tiêu hóa hết cảm xúc, vô thức xoay người, bỗng trợn mắt kinh ngạc.
Thẩm Thiệu đứng tựa vào tường, trên người chỉ khoác áo choàng ngủ, không biết đã đứng đó bao lâu rồi.
Vừa định mở miệng, anh khẽ lắc đầu, giơ tay làm động tác suỵt.
Tôi lập tức ngậm miệng, lẳng lặng đi theo anh về phòng.
Vừa đóng cửa, tôi sốt sắng túm lấy anh:
"A a a quá đáng! Sao anh có thể nghe lén! Nghe được bao nhiêu rồi?"
Anh mặc kệ tôi nhảy dựng lên, giọng lười nhác:
"Cũng không nhiều lắm… chỉ nghe được đoạn gì mà ‘cô trông còn đẹp hơn tôi tưởng tượng’, ‘có thể cho tôi xin liên lạc không?’, ‘học vẽ gì thế?’..."
Anh nhếch môi, nhàn nhạt nói:
"Hừ, không ngờ đấy, quay đi quay lại, em chạy đi ve vãn bạn của anh, còn thành thật hơn với anh nữa."
Tôi đỏ bừng mặt:
"Nào có! Anh sao lại đi ghen với cả bạn thân chứ, cô ấy xuất sắc như vậy, em không thể kết bạn sao? Lại đâu ảnh hưởng đến anh…"
"Giang Tuệ."
Thẩm Thiệu nhẹ giọng ngắt lời tôi.
Giọng điệu trêu chọc thường ngày hoàn toàn biến mất, rất nghiêm túc.
Tôi hơi sững người:
"Hả?"
Anh nhìn tôi, từng chữ đều rất rõ ràng:
"Cảm ơn em."
Cảm ơn?
Tôi còn chưa kịp thắc mắc, anh đã đột ngột đổi chủ đề.
"Nhưng mà, ghen vẫn phải ghen."
Vòng eo tôi bị ôm chặt.
Giọng anh ghé sát bên tai, ý cười không rõ ràng:
"Món nợ phong lưu nào đó, em nhất định phải trả đủ cho anh."
( Hoàn văn )