Đây mới là trọng điểm à?!
... Vậy là nãy giờ tôi nói bao nhiêu thứ, anh ấy chỉ nghe mỗi câu này?
Mệt tim thật sự.
Những người không cùng tần số đúng là không thể hòa hợp được.
Thôi, ly hôn đi...
Wow!
Trước mắt, Lâm Chu đột nhiên cởi áo khoác, quần ra.
Sợi ruy băng trên người anh ấy suýt làm tôi lóa mắt.
"... Anh học mấy chiêu quyến rũ này ở đâu vậy?"
Ực.
Không tự chủ được mà nuốt nước bọt.
Bộ đồ anh ấy mặc... hình như là cái tôi từng lén sưu tầm.
Đầu sợi ruy băng được đặt vào tay tôi.
Lâm Chu ngượng ngùng tiến lại gần, chớp chớp đôi mắt:
"Lâu rồi không cùng vợ làm chuyện thân mật, vợ không nhớ sao?"
Khoan đã, chuyện ly hôn để mai nói đi.
Tôi bỗng nhiên có chút chuyện gấp.
Trong cơn ý loạn tình mê, tôi đột nhiên nhớ đến lời anh ấy nói... rằng đang mặc quần lót của anh trai.
Tôi lập tức kéo đầu Lâm Chu lên.
"Quần lót là của ai?"
Lâm Chu đôi mắt mơ màng, hơi thở gấp gáp, giọng khàn khàn chậm rãi nói:
"Lừa em đấy, anh có bệnh sạch sẽ, sao có thể mặc đồ lót của người khác được."
Thở phào nhẹ nhõm, toàn thân thả lỏng.
Tiện tay vung một cái tát nữa.
"Tiếp tục đi."
Lâm Chu bị đánh đến ngây ngất, cười cong mắt, bám lấy tay tôi.
"Vợ ơi, chỗ này cũng muốn được đánh."
【Ai cắt mạng rồi đấy?】
【Lúc nạp tiền không phải bảo tôi là hội viên VIP tôn quý à? Sao lại có thứ tôi không xem được?】
【Mới hôn cái đã hết rồi? Đây có phải thứ tôi muốn xem đâu!】
【Hehe, tôi có cách xem, nam chính khỏe thật đấy. Bảo sao anh ta ăn mặc kiểu đó mà nữ chính vẫn tha thứ. Thích về mặt sinh lý đúng là không thể ngăn nổi mà!】
【?????】
【Trên kia ơi, xin link, có trả phí cũng được.】
【Tôi cũng cần một bản.】
【+1.】
【+99.】
【Thôi vậy, chúc nữ chính của chúng ta và "anh chồng nhặt" của cô ấy trăm năm hạnh phúc!】
Ở một góc không ai để ý đến.
Điện thoại tôi rung lên mấy lần.
Hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Lâm Tiêu: "Bên kia hai người làm cái quái gì thế? Sao tôi lại nghe thấy cả tên mình vậy?"
Lâm Tiêu: "Móa nó, áo khoác với quần của tôi đâu?"
Lâm Tiêu: "Cô… tôi… em trai tôi! Hai người không coi tôi là một phần của trò chơi chứ?!!!"
Lâm Tiêu: "Tôi cạn lời rồi."
Lâm Tiêu: "Chân Lâm Chu lành rồi hả? Hẳn là lành rồi… bên kia động tĩnh lớn ghê."
Lâm Tiêu: "Tôi ra nước ngoài đây, tối nay tôi vác máy bay chạy luôn. Hai đứa điên các người tự lo đi, công ty ai muốn quản thì quản!"
Ngoại truyện của Lâm Chu
1.
Tôi có một cô gái mà mình thích.
Cô ấy tên là Kiều Ân.
Chúng tôi lớn lên bên nhau từ nhỏ.
Tôi luôn nghĩ rằng chúng tôi sẽ giống như trong tiểu thuyết, thanh mai trúc mã cuối cùng sẽ thành đôi.
Cho đến ngày Kiều Ân chọn đối tượng liên hôn.
Tôi tràn đầy tự tin rằng người đó sẽ là mình. Nhưng khi chạy đến khoe với anh trai, tôi lại vô tình nhìn thấy bức thư tình trên bàn.
Người gửi là… Kiều Ân.
Sao có thể như vậy?
Cô ấy thầm yêu anh trai tôi ư?
Hai người họ thậm chí chưa từng gặp nhau nhiều, rõ ràng những khoảnh khắc đầu tiên trong đời cô ấy đều có tôi ở bên!
Tim tôi đau nhói, siết c.h.ặ.t t.a.y để giữ lại chút sức lực cuối cùng rồi chạy ra khỏi thư phòng.
Người giúp việc không nhận ra nỗi buồn của tôi, còn nói đùa tôi khóc như trâu nước.
Hôm đó trời mưa rất to, đường trơn trượt.
Tôi chỉ muốn bắt chước mấy nhân vật nam chính trong phim, tỏ vẻ đau khổ một chút.
Ai ngờ lại tỏ vẻ hơi quá đà.
Tôi phóng xe quá tốc độ… rồi gãy chân.
2.
Cuối cùng Kiều Ân vẫn chọn liên hôn với tôi.
Tôi nghĩ chắc cô ấy thương hại tôi vì tôi bị tàn tật mà cưới tôi.
Nhưng nói hơi sớm rồi.
Cô ấy hoàn toàn không hề thương hại tôi.
Vừa gặp tôi là cô ấy giáng ngay cho hai bạt tai.
Thậm chí còn nhân lúc tôi không thể đi lại mà cưỡng chế tôi.
Thích anh trai tôi nhưng lại ép buộc tôi?
Cô ấy định "bắt cá hai tay" à?
Thật là tham lam quá mức!
Trong cơn giận, tôi định trách cô ấy vì hành động sai trái này.