Lời Yêu Khó Nói - 2

【Nhớ nhớ! Chính là cái …】 
 
Ơ này, sao bình luận cũng bị kiểm duyệt rồi? 
 
Tôi lắc đầu, xua đi mấy suy nghĩ lung tung trong đầu. 
 
Thả lỏng cà vạt đang buộc trên cổ tay Lâm Chu, bước thẳng ra cửa. 
 
Lâm Chu ngơ ngác nhìn hành động của tôi, đến khi nhận ra tôi thực sự định đi chứ không phải lấy đồ chơi, anh ấy hoảng lên. 
 
"Cô đi đâu?" 
 
Tôi lười trả lời. 
 
Nhưng khi thấy eo Lâm Chu vẫn nâng cao, trong lòng tôi bỗng nảy sinh một chút ác ý. 
 
Tôi cố gắng kìm nén khóe môi đang muốn bật cười vì đọc bình luận, lạnh nhạt nói: 
 
"Anh không thích tôi, nói như thể tôi thích anh lắm ấy. Đương nhiên là đi rồi!"
 
Dù sao tôi cũng đã tận hưởng đủ rồi. 
 
Anh ấy có vui hay không, ai thèm quan tâm? 
 
Tôi sải bước ra khỏi phòng, lập tức dán người vào cửa. 
 
Chờ động tĩnh bên trong, đồng thời tổng hợp lại mấy tình tiết mà bình luận vừa tiết lộ. 
 
Ban đầu, nội dung bình luận vẫn nghiêm túc thảo luận về quan hệ giữa tôi và hai anh em nhà họ Lâm, nhưng vài giây sau, mấy dòng bình luận khác lại chèn ngang. 
 
【Chuẩn bị nào! Nam chính sắp khóc rồi!】 
 
【Nữ chính mau lấy điện thoại ra, quay lại khoảnh khắc yếu đuối của hắn, sau này treo lên đầu giường phát lặp lại!】 
 
【Khà khà khà khà khà khà khà khà!】 
 
Tôi vội vàng lấy điện thoại, bật chế độ quay phim, nhét vào khe cửa. 
 
Giây tiếp theo. 
 
Trong phòng vang lên tiếng khóc lớn, như thể ấm nước siêu tốc đang sôi trào vậy.
 
3. 
 
Nhà tôi và nhà họ Lâm là hào môn thế gia. 
 
Vì nguyên tắc "phù sa không chảy ruộng ngoài” từ nhỏ hai nhà đã định sẵn hôn ước cho chúng tôi. 
 
Nhà họ Lâm có hai anh em: Lâm Chu và anh trai hắn, Lâm Tiêu. 
 
Người lớn hai bên nói rằng, chờ tôi lớn lên, thích ai thì cưới người đó, quyền lựa chọn là của tôi. 
 
Lâm Tiêu lớn hơn tôi vài tuổi, khi tôi vừa mới vào mẫu giáo, anh ấy đã hoàn thành chương trình cấp ba trước thời hạn, bay sang nước ngoài du học. 
 
Trong ấn tượng của tôi, Lâm Tiêu chỉ là "con nhà người ta" mà người lớn thường hay nhắc đến mà thôi. 
 
Nhưng Lâm Chu thì khác, anh ấy bằng tuổi tôi. 
 
Từ nhỏ, tôi với anh ấy đã cùng nhau mặc chung một cái quần đánh nhau lớn lên. 
 
Hết trộm gà bắt chó, lại đốt pháo nghịch dại. 
 
Trong những năm tháng tuổi trẻ đầy nông nổi, tôi và anh ấy đã lén lút bày đủ trò sau lưng cha mẹ. 
 
Nếu chỉ vì thế thì tôi sẽ không chọn Lâm Chu làm đối tượng liên hôn. 
 
Nhưng sau khi lên cấp ba, có một số thứ dường như cũng dần thay đổi theo. 
 
Anh ấy không còn giật tóc tôi lung tung nữa, cũng không còn động tay động chân vào người tôi. 
 
Lâm Chu ít nói hơn, tâm tư lại nhiều hơn. 
 
Ly trà sữa đầu tiên của mùa thu.
 
Tấm thiệp Giáng sinh đầu tiên.
 
Bao lì xì đầu tiên lúc về quê ăn Tết. 
 
Còn cả câu nói sau kỳ thi đại học: 
 
"Có muốn học cùng trường với tớ không?"
 
Tôi coi đó là cách anh ấy ngượng ngùng thể hiện tình cảm, sung sướng gật đầu. 
 
Thế nhưng, chỉ một tháng trước khi hai nhà chính thức bàn chuyện hôn sự, Lâm Chu bỗng phát đi.ên đi đua xe, kết quả là gãy chân nhập viện. 
 
Hôm đó, mẹ tôi tìm tôi, mặt đầy khó xử. 
 
"Lâm Tiêu cũng là một đứa trẻ rất tốt, bố mẹ cảm thấy nó hợp với con hơn."
 
Bố mẹ tôi không phải kiểu người thực dụng, tại sao lại vì Lâm Chu bị tàn tật mà tránh xa như vậy? 
 
Tôi nghi ngờ, quyết tâm truy hỏi đến cùng. 
 
Lúc đó tôi mới biết, Lâm Chu đua xe là vì biết ánh trăng sáng trong lòng anh ấy đã thích người khác, nên mới làm ra chuyện ngu ngốc đó. 
 
Anh ấy giấu tôi, thực ra anh ấy đã có một bóng hình khắc sâu trong tim từ lâu. 
 
Vậy tôi thì sao? 
 
Những gì anh ấy làm với tôi là có ý nghĩa gì? 
 
Tôi ôm một bụng lửa giận muốn đi tìm anh ấy chất vấn, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy và đôi chân không thể đứng dậy của Lâm Chu… 
 
Cơn giận trong lòng bỗng chốc nguội lạnh. 
 
Sau đó.
 
Tôi cáu kỉnh kết hôn với Lâm Chu.
 
Tôi không phải kiểu người cao thượng, vì thấy người khác thảm hại mà lựa chọn tha thứ cho những tổn thương mà mình đã chịu đựng. 
 
Anh ấy có người trong lòng nhưng vẫn ngang nhiên đối tốt với tôi, dụ dỗ tôi, câu dẫn tôi, khiến tôi mắc câu như một con cá ngu ngốc. 
 
Con người phải tự chịu trách nhiệm với những việc mình đã làm, những sai lầm mình đã mắc phải.
 
Lâm Tiêu không làm sai điều gì, nếu tôi cưới anh ấy thì chẳng khác nào hại anh ấy. 
 
Còn cái tên khốn Lâm Chu này. 
 
Anh ấy không phải có ánh trăng sáng không quên được sao? 
 
Tôi cưới Lâm Chu, khiến anh ấy cả đời không thể trọn vẹn giấc mơ. 
 
Trong quãng đời còn lại, tôi sẽ điên cuồng bắt nạt, tùy ý sỉ nhục Lâm Chu, đây mới là kết cục mà anh ấy đáng phải nhận. 
 
Nhưng bây giờ.
 
Những dòng bình luận đột nhiên xuất hiện lại trắng trợn nói với tôi rằng… 
 
Người trong lòng anh ấy từ đầu đến cuối luôn là tôi? 


Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo