Lời Yêu Khó Nói - 4

Bất đắc dĩ, nhà họ Lâm chỉ có thể kéo Lâm Tiêu từ phòng nghiên cứu về để tạm thời tiếp quản công việc. 
 
Mơ hồ nhớ ra, hôm nay hình như là ngày anh ấy về nước. 
 
Mặt Lâm Chu lập tức đen như đáy nồi, vùi đầu vào bát cơm, ăn như bão cuốn. 
 
【Nam chính ăn gì mà ngon thế? Hóa ra là đang ăn giấm~】 
 
【Nữ chính không phát hiện ra cứ nhắc tên anh trai anh ấy là anh ấy liền nổ tung sao?】
 
【Có khi tối qua nam chính khóc suốt đêm đó, nhìn quầng thâm mắt kìa, to như trứng cút luôn.】
 
【Nữ chính, cô không nói gì đi, hắn sắp ăn luôn cái đĩa rồi kìa!】 
 
Tôi vô thức nhìn thoáng qua mắt Lâm Chu, vừa định mở miệng. 
 
Lâm Chu lập tức ngẩng đầu lên khỏi bát cơm, rút khăn giấy lau miệng, vẻ mặt bình thản: 
 
"Máy sưởi trong phòng hỏng, tôi chỉ mất ngủ thôi, chứ không phải vì lời cô nói hôm qua mà lén khóc, đừng tự mình đa tình. Cô cũng đã nói chúng ta chỉ là liên hôn, không có tình cảm…"
 
Miệng mở ra. 
 
Tạch tạch tạch. 
 
Giả tạo.
 
Tôi mất kiên nhẫn phất tay, ngắt lời hắn. 
 
Chỉ tay về phía đĩa há cảo trước mặt hắn: "Đưa tôi đĩa há cảo đó." 
 
Thấy tôi hoàn toàn không quan tâm đến lời mình nói. 
 
Sắc mặt Lâm Chu lại càng trắng bệch. 
 
Cả người cứng đờ, không nhúc nhích. 
 
Dì Vương giúp việc, thấy không khí có vẻ không đúng, vội đặt công việc xuống, bưng đĩa há cảo trước mặt Lâm Chu đưa sang cho tôi. 
 
Tôi gắp một cái cho vào miệng, rồi lại ngẩng đầu lên. 
 
Khuôn mặt tái nhợt của Lâm Chu bỗng chốc có chút sinh khí, ánh mắt chờ mong nhìn tôi. 
 
Tôi lại lên tiếng: 
 
"Đưa luôn chén nước chấm cho tôi." 
 
Ngay lập tức. 
 
Trông anh ấy như thể sắp ch.ết đến nơi vậy. 
 
6. 
 
Cả bữa sáng, Lâm Chu không nói một câu, không khí yên tĩnh đến bất thường. 
 
Ăn xong đĩa há cảo, tôi đứng dậy, khoác áo, xách túi, bước ra cửa. 
 
Lâm Chu vốn đang như cái xác không hồn bỗng dưng ngồi thẳng lưng, ánh mắt dán chặt vào tôi. 
 
Thấy tôi vặn tay nắm cửa, anh ấy vội lên tiếng: 
 
"Tôi vẫn chưa ăn xong, chờ tôi một lát." 
 
Tôi quay đầu lại, có chút khó hiểu: 
 
"Tôi ra sân bay đón anh Lâm Tiêu, chân anh không tiện, theo tôi làm gì?"
 
Cạch! 
 
Đôi đũa trong tay Lâm Chu rơi xuống đất. 
 
Anh ấy nhìn tôi với vẻ mặt không thể tin được, giọng cao vút lên mấy quãng: 
 
"Cô chỉ nhớ hôm nay là ngày anh ấy về thôi sao?"
 
"Chứ sao nữa?" 
 
"Cô không nhớ hôm nay là…"
 
Lâm Chu siết c.h.ặ.t t.a.y vịn xe lăn, tức đến mức suýt nữa đứng bật dậy. 
 
Nhưng lời đến bên miệng lại nghẹn lại. 
 
Anh ấy quay lưng, lạnh lùng nói: 
 
"Không có gì, cô đi đón anh tôi đi, chúc hai người trăm năm hạnh phúc."
 
"…"
 
Quá vô lý. 
 
【Cứng miệng cái gì chứ! Mau nói hôm nay là ngày anh đi tập phục hồi chức năng đi!】 
 
【Trước đây toàn là nữ chính đi cùng mà, đáng lẽ không thể quên chứ.】 
 
【Nữ chính, nhanh dỗ hắn đi, cảm giác nam chính sắp vỡ nát tới nơi rồi.】
 
【Dỗ cái gì! Đã câm còn bướng, không xứng đáng có được tình yêu!】 
 
【Tôi có cảm giác, chờ nữ chính đi rồi, nam chính lại sắp biến thành cái ấm nước sôi siêu tốc đây.】 
 
【Đàn ông nhỏ mọn chỉ biết khóc khóc khóc, vận may đều bị hắn khóc trôi sạch rồi.】
 
7. 
 
Thực ra tôi không đến sân bay đón Lâm Tiêu. 
 
Công ty gần đây có quá nhiều việc, không rảnh chào hỏi khách sáo, tôi lái xe thẳng đến công ty. 
 
Sơ lược giới thiệu với Lâm Tiêu về tình hình, tôi đưa tài liệu cho anh ấy. 
 
"Anh, đây là mấy dự án quan trọng của nhà họ Lâm, anh nghiên cứu đi, có gì không hiểu thì cứ hỏi em."
 
Lâm Tiêu nhận lấy, tiện tay ngồi xuống một cái bàn. 
 
Tôi vừa thở phào, chuẩn bị rót nước uống. 
 
Điện thoại trên bàn đột nhiên rung liên tục. 
 
Mở khóa ra xem, một loạt tin nanh ấy nhảy ra. 
 
Tên giả tạo: 【Đón anh tôi chưa?】 


Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo