Sau khi một lần nữa giành vị trí nhất toàn trường, tôi nhận được lời tỏ tình từ đại thiếu gia nhà họ Giang – người đã đứng nhì suốt bao năm qua.
Cùng lúc đó, một loạt dòng chữ lướt qua trước mắt tôi:
【Nữ phụ chắc không ngờ được đâu, Giang Trạch chỉ đang cố gắng làm rối loạn tâm trí cô ta để cướp lấy hạng nhất mà thôi.】
【Truyện nam chính sảng văn vẫn là đỉnh nhất! Học bá lạnh lùng cuối cùng cũng chỉ có thể trở thành một trong số hậu cung của nam chính mà thôi.】
【Đừng thấy bây giờ Châu Thanh Lê từ chối lạnh nhạt, một tháng nữa không hóa thành con cún theo đuôi thì tôi lập tức ăn bùn bằng tư thế trồng cây chuối!】
【Tôi theo! Nếu không thì tôi đứng ngược lại gội đầu!】
Tên tôi là Châu Thanh Lê.
Thấy những dòng bình luận này, tôi bỗng bật cười, nhận lấy bức thư tình từ tay Giang Trạch:
"Được thôi, từ giờ cậu là bạn trai tôi."
Ai theo đuổi ai, còn chưa biết đâu!
01.
Nghe thấy câu trả lời của tôi, gương mặt Giang Trạch rõ ràng cứng đờ, nhìn tôi với vẻ không thể tin nổi.
Bình luận cũng lập tức nổ tung:
【Ủa? Gật đầu dễ vậy hả? Điều này có hợp lý không vậy???】
【Bạn phía trên, tôi nghĩ bạn nên chuẩn bị ăn bùn dần đi là vừa.】
【Giỡn hả, chắc chắn là do sức hút của nam chính quá mạnh, cậu thấy không, cô ấy đồng ý nhanh thế cơ mà. Bắt đầu "liếm" rồi đấy chứ gì nữa!】
【Xong rồi, giờ thì nam chính khỏi cần theo đuổi nữa. Kịch bản vốn dĩ phải là trong quá trình theo đuổi, Châu Thanh Lê dần dần sa vào lưới tình, nhưng đến khi quay đầu lại, nam chính đã đứng ở vị trí cao hơn, cô ấy chỉ có thể thầm thương trộm nhớ…】
【Truyện ngược nam chính nhưng lại sảng cho độc giả, chuẩn bài!】
Tôi chỉ lướt qua những dòng bình luận ồn ào kia một cách thờ ơ, sau đó hơi nhíu mày nhìn Giang Trạch:
"Sao thế? Tôi đồng ý rồi, cậu còn trông như mất hết sức sống vậy?"
"Cậu không phải nói thích tôi sao…"
Khoé môi cậu ta cứng ngắc giật giật, cuối cùng nghiến răng phun ra từng chữ: "Tôi thích cậu chết đi được!"
Nụ cười trên môi tôi càng rạng rỡ hơn, chỉ tay về phía cửa hàng tạp hóa bên đường:
"Vậy đi mua cho bạn gái một cái cơm nắm đi, bạn trai."
Giang Trạch nhướng mày, theo bản năng hỏi lại:
"Tại sao?"
"Bạn trai mua cơm nắm cho bạn gái, chẳng phải là điều hiển nhiên sao?"
Nhìn bộ dạng ngơ ngác của cậu ta, tôi lại cúi đầu, khẽ thở dài:
"Tôi cứ tưởng cậu giỏi như thế, chắc chắn sẽ là một người bạn trai chu đáo lắm, không ngờ một cái cơm nắm cũng…"
"Khoan! Đừng nói nữa! Không phải chỉ là một cái cơm nắm thôi sao?Tớ đi mua,tớ mua ngay!"
Chưa dứt lời, bóng dáng người trước mặt đã vụt đi như một cơn gió.
Chẳng mấy chốc, cậu ta đã quay lại, trên tay là một cái cơm nắm nhân bò.
Đúng như tôi nghĩ, tốc độ cực nhanh.
Tiết kiệm được cho tôi năm phút.
Vừa đủ để làm ba câu trắc nghiệm.
Mấy ngày sau đó, tôi tiếp tục dùng lại chiêu cũ.
Tan học, tôi gọi:
"Bạn trai ơi, rót cho tớ ly nước."
Một ly nước lập tức xuất hiện.
"Giang Trạch, cậu giỏi quá!"
Đến giờ cơm trưa, tôi lại gọi:
"Bạn trai ơi, lấy phần ăn giúp tớ đi!"
Một khay cơm đầy ắp ba mặn một rau nhanh chóng được đặt trước mặt tôi.
"Ngon quá đi mất, cảm ơn cậu nhé, Giang Trạch!"
Khi dọn vệ sinh, tôi tiếp tục gọi:
"Bạn trai ơi, giúp tớ dọn bên này với!"
Chẳng bao lâu sau, khu vực tôi phụ trách đã sạch bóng không tì vết.
"Giang Trạch, cậu đúng là giỏi nhất!"
Cứ thế, mỗi ngày tôi tiết kiệm được thời gian làm một đề Toán, một bài đọc hiểu Tiếng Anh và một bài phân tích Văn học.
Tuyệt vời! Hiệu suất làm bài tăng vọt!
Giang Trạch không nói gì, nhưng bình luận thì không nhịn nổi nữa rồi:
【Tôi xỉu ngang! Nam chính bị sai vặt như thế mà không phản ứng gì sao? Bộ cậu ấy quên mục đích ban đầu rồi à? Mau tỉnh lại đi!】
【Còn tỉnh gì nữa, tôi thấy cậu ta hưởng thụ lắm ấy chứ!】
【Không sai, mỗi lần Châu Thanh Lê khen một câu, mặt cậu ta lại đỏ rần lên, lúc làm việc miệng còn không nhịn được mà cười toe toét kìa!】
【Mà đó có phải khen không? Cùng lắm chỉ là vài câu động viên lấy lệ thôi, mắt nữ chính còn chẳng buồn nhìn cậu ta nữa cơ. Tay thì lia bút như gió cuốn.】
【Không hổ danh học bá! Đáng sợ thật sự! Học hỏi ngay!】
【Học cái gì mà học, học đòi theo chỉ có hại đời thôi!】
【Đúng đúng! Muốn học thì qua khu bên kia, đây là khu sảng văn, hiểu chưa?】
Thực ra tôi cũng tò mò không biết Giang Trạch có thật sự giống như bình luận nói hay không.
Dù gì từ đầu đến cuối, tôi cũng chỉ toàn sai cậu ta làm việc, chẳng thèm để mắt tới.
Mãi cho đến một ngày sau giờ tan học, tôi vô tình bắt gặp Giang Trạch cùng nhóm bạn của cậu ta ở một góc phố.
Một người trong nhóm tò mò lên tiếng:
"Trạch ca, cậu không phải nói muốn chiếm lấy trái tim học bá, làm cô ấy mất tập trung sao? Sao bây giờ lại biến thành chân sai vặt vậy?"
Chưa nói hết câu, người đó đã bị một cú cốc đầu đau điếng.
Gương mặt điển trai của Giang Trạch đầy tự mãn:
"Câm miệng! Mày biết cái gì? Đây gọi là bạn trai hoàn hảo, tiêu chuẩn số một đấy!"
"Nhưng mà… cậu không phải muốn giành hạng nhất sao…"
Bốp!
Lại thêm một cú cốc đầu.
"Đã bảo câm miệng rồi! Hừ, ông đây có kế hoạch của riêng mình!"