04.
Những buổi ôn tập sau đó—
Tôi và Giang Trạch dường như đã đạt đến một loại ăn ý vi diệu nào đó.
Cậu ta mất tập trung, tôi tát.
Cậu ta làm sai, tôi tát.
Tôi nghĩ không ra bài, cũng tát luôn.
Cứ thế, hiệu suất học tập tăng lên gấp ba, gấp bốn lần.
Mặc dù, cái giá phải trả là trên gương mặt trắng trẻo của Giang Trạch dần dần in hằn từng vệt đỏ nhàn nhạt.
Tát đến cuối cùng, đến tôi cũng bắt đầu thấy không nỡ xuống tay nữa.
Ngược lại, Giang Trạch lại lặng lẽ ghé sát đến bên tôi:
"Lê Lê, tớ không sao đâu."
"Nếu cậu muốn tát thì cứ tát đi, đây là điều mà một người bạn trai chuẩn mực nên làm mà…"
Bốp—
Lời còn chưa dứt, một cái tát nữa đã vung xuống.
Không có cách nào khác, ai bảo cậu ta cứ làm bộ cam chịu hi sinh đầy bi tráng như thế chứ, thật sự quá đáng bị đánh mà!
Bình luận cũng nhốn nháo cả lên:
【Cốt truyện này càng ngày càng sai sai… Nam chính sảng văn hóa ra lại là một M bẩm sinh sao?】
【Sảng văn kiểu gì thế này! Trả tiền lại đây!】
【Ai bảo không sảng, chẳng qua là người hưởng sảng không phải nam chính thôi. Nhìn nữ phụ mà xem, có phải rất sảng không?】
【Không chắc đâu, tôi thấy nam chính cũng sảng lắm đấy. Nhìn cái cổ đỏ bừng kia kìa, đừng để cậu ta bị nghẹn đến mức ngất đi đấy.】
Buổi học kết thúc, Giang Trạch là người ra khỏi lớp trước.
Đám anh em của cậu ta lập tức bu lại.
Nhìn vết hằn trên mặt cậu ta, ai nấy đều đờ đẫn.
"Giang… Giang ca, nãy bọn em cứ nghe bên trong bốp bốp như phóng điện, sao lại bị học thần tát thế này? Không được đâu, phải hỏi cho ra lẽ…"
Người anh em kia còn chưa kịp nhấc chân, đã bị Giang Trạch quát trở về.
"Đừng có xen vào chuyện của ông! Cút hết về đây!"
"Các cậu biết cái câu ‘Yêu cho roi cho vọt’ không hả?"
Vừa nói, cậu ta vừa xoa xoa gương mặt sưng đỏ, đắc ý nở nụ cười:
"Lê Lê rõ ràng là yêu tôi muốn chết."
Anh em đứng bên cũng phấn khích theo: "Giang ca, vậy lần này anh có thể giành hạng nhất rồi phải không?"
Ai ngờ, người đàn ông kia căn bản không nghe thấy.
Chỉ lững thững bước về phía trước, vừa đi, tay vừa lặng lẽ xoa lên dấu tát trên mặt.
Miệng còn lẩm bẩm:
"Thơm quá…"
Từ phía sau, nhìn theo bóng lưng cậu ta như kẻ đang say rượu.
Khóe miệng tôi giật giật.
Hết thuốc chữa rồi.
Đúng là không thể chung đường với tên này được.
05.
Trước kỳ thi giữa kỳ, tôi chủ động xung phong làm cán bộ kỷ luật.
Lý do không gì khác ngoài việc có thể cộng điểm đánh giá hạnh kiểm.
Điểm hạnh kiểm cộng với thành tích đứng nhất, học bổng của trường chắc chắn sẽ rơi vào tay tôi.
Tôi giữ vững nguyên tắc công minh, không nể nang ai. Những kẻ trốn học, ăn vụng, hút thuốc, tôi tóm gọn cả đám.
Kết quả, không ít học sinh cá biệt ghi hận tôi trong lòng.
Vì vậy, vào một buổi học thể dục, tôi bị bọn họ nhốt thẳng vào kho dụng cụ thể thao.
【Aaaaa, cuối cùng cũng đến điểm then chốt trong cốt truyện Châu Thanh Lê bị nhốt, Giang Trạch tình cờ cũng có mặt trong kho dụng cụ, sau đó là màn anh hùng cứu mỹ nhân, đây chính là khởi đầu cho sự sa ngã của học thần!】
【Kakaka, cuối cùng cũng trở lại mạch truyện chính rồi sao?】
【Tự nhiên có linh cảm không lành…】
【Mới bắt đầu đã dội nước lạnh là sao? Nam chính mau dùng sức quyến rũ của đàn ông để khiến nữ phụ đổ gục đi nào! Tôi tin chắc tất cả đều nằm trong kế hoạch của cậu!】
Như để chứng minh lời của bình luận, trên tấm nệm ở góc trái phía trên, vang lên một giọng nói quen thuộc.
"Lê Lê, sao cậu lại ở đây?"
"Tôi bị nhốt trong này."
Lời vừa dứt, Giang Trạch lập tức bật dậy như một con cá chép, nhảy phóc từ trên đó xuống.
Tôi khẽ nhíu mày.
Chỉ nghe thấy cậu ta nghiêm túc và đầy nhiệt huyết nói:
"Lê Lê, cậu đừng sợ! Tớ sẽ bảo vệ cậu!"
"Hãy nói cho tớ biết bọn họ là ai! Đợi khi ra ngoài,tớ nhất định sẽ tìm bọn họ tính sổ…"
Còn chưa kịp nói xong, một cái bóng đen nhỏ từ dưới chân tôi chợt vèo một cái, phóng thẳng về phía cậu ta.
Sắc mặt Giang Trạch lập tức cứng đờ.
Cả người xù lông như con mèo bị dọa, nhảy dựng lên, vừa chửi rủa vừa luống cuống trốn tránh.
"Đ** m*, cái… cái gì vậy?!"
Tôi điềm tĩnh giơ chân đá nhẹ một cái.
"Đừng sợ, chỉ là một con gián lớn thôi."
Khuôn mặt tuấn tú của cậu ta lập tức nhăn tít lại, buột miệng:
"Tớ có phải Võ Tòng đâu, sao lại có cả đại lang ở đây?"
Tôi đỡ trán: "Anh ơi là anh, là con gián, con gián đó! Anh chưa từng thấy bao giờ à?"
Giang Trạch thật thà lắc đầu.
"Chưa từng."
Khốn thật. Ở nhà tôi, cái loài này gần như đã trở thành khách trọ dài hạn rồi.
Cảm giác ganh tị với nhà giàu sắp đạt đến đỉnh điểm.
Tôi vội nhẩm mấy lần định lý Pitago để ổn định tinh thần.
Sau đó mạnh mẽ giẫm xuống một phát.
Một cảm giác mềm nhũn bùng nổ dưới chân.
Tôi khẽ mỉm cười: "Không sao, chết rồi."
Đôi mắt Giang Trạch như sáng bừng lên ánh sao, nhìn tôi chăm chú.
Cậu ta giơ ngón tay cái về phía tôi.
"Lê Lê, cậu đúng là đỉnh của chóp!"
Khụ khụ, tôi điên rồi.
Tự nhiên lại thấy Giang Trạch, ngoài việc có tiền, còn ngốc một cách đáng yêu…
——
Bình luận lại rần rần:
【Tốt lắm, nam chính giờ lại là người bị làm cho si mê, cốt truyện đảo ngược thật yên tâm.】
【Thơm thật! Lần đầu tiên tôi đổ một nữ nhân vật trong truyện nam, Châu Thanh Lê quá mạnh, học giỏi, cảm xúc ổn định, hành động dứt khoát, tôi muốn yêu…】
【Khoan đã, đừng vội! Tôi tin cốt truyện sẽ tự động điều chỉnh lại.】
【Đừng có chống chế nữa, tôi chỉ hỏi một câu: Ăn chưa?】
【Còn cái đứa nãy giờ chỉ lặng lẽ đọc, rửa sạch chưa?】