1.
Cốp xe chật ních, chất đầy chiến lợi phẩm.
Tôi quệt mồ hôi trên trán, “rầm” một tiếng đóng cốp lại thật gọn gàng.
Hệ thống hoảng hốt la lên:
“Ký chủ, cô đến thế giới này là để cứu rỗi nam phụ! Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, cô sẽ bị trừng phạt!”
Tôi dứt khoát nằm ngay xuống dưới bánh xe.
“Không phải trừng phạt là xóa sổ sao?”
“Đừng dài dòng, mau điều khiển xe, cán qua tôi luôn đi!”
Hệ thống gào lên đầy uy hiếp:
“Còn đáng sợ hơn cả cái chết! Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, cô sẽ bị mắc kẹt vĩnh viễn trong thế giới này!”
Không khí chợt lặng đi một nhịp.
Tôi lập tức chống tay ngồi dậy, bò ra khỏi bánh xe.
Chuỗi vòng vàng trên cổ tay leng keng vang lên trong trẻo.
Giọng tôi run rẩy vì kích động:
“Ý cậu là… nếu tôi không làm nhiệm vụ, thì phần thưởng sẽ là được ở lại đây mãi mãi? Trở thành con gái của người giàu nhất thành phố? Mở mắt ra là tiêu tiền không hết? Tất cả cửa hàng xa xỉ đều coi tôi là khách VIP cao cấp? Muốn mua bao nhiêu túi cũng được?”
Hệ thống nghẹn lời.
Một lát sau, nó cố gắng khuyên nhủ:
“Ký chủ, nghĩ đến cha mẹ cô đi. Nếu cô không quay về, họ phải làm sao?”
Tôi sảng khoái vỗ ngực:
“Yên tâm, chuyện đó tôi lo xong rồi. Đích thân tôi đã mở van ga, bật lửa, tiễn cả nhà một lượt.”
Hệ thống chết lặng.
Tôi hờ hững kể tiếp:
“Trước khi xuyên sách, họ định bán tôi cho một lão già năm mươi tuổi để đổi lấy ba mươi tám vạn tám tiền sính lễ. Tôi liều mạng đánh nhau với cả nhà, cuối cùng mở van ga, kéo họ đi chung một chuyến.”
Hệ thống giãy giụa lần cuối:
“Trước khi xuyên sách, cô tên gì?”
“Hứa Chiêu Đệ.”
Tất cả chìm vào tĩnh lặng.
Tôi mãn nguyện ôm đống chiến lợi phẩm về nhà.
Trên đường, tôi lại trông thấy nam phụ đáng thương—Thẩm Ngạn An—đứng nép dưới mái hiên tránh mưa.
Gương mặt anh ta hiện rõ vẻ nôn nóng và mất kiên nhẫn, tay liên tục bấm gọi một số điện thoại.
Tôi liếc nhìn chiếc điện thoại đang đặt chế độ im lặng trên ghế phụ.
Màn hình nhấp nháy sáng rồi tối đi vô số lần.
Cuộc gọi cuối cùng tự động ngắt, giao diện dừng lại ở WeChat.
Một đoạn tin nhắn màu xanh kéo dài.
Dưới đó là lịch sử chuyển khoản đã được xác nhận.
Tin nhắn cuối cùng mà Thẩm Ngạn An gửi cho tôi vào sáng nay:
【Đừng dùng tiền dẫm đạp lên lòng tự trọng của tôi hết lần này đến lần khác. Cô làm vậy chỉ khiến tôi cảm thấy ghê tởm.】
2.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng bị người khác ném tiền vào mặt là một sự sỉ nhục.
Trước khi xuyên sách, tôi thi đỗ đại học.
Vậy mà cha mẹ thiên vị lại chỉ tay vào mặt tôi, mắng xối xả:
“Con gái thì học hành gì? Mau đi làm công nhân trên trấn, kiếm tiền phụ giúp gia đình. Đến tuổi thì gả đi lấy tiền sính lễ, vậy mới không uổng công nuôi cô lớn chừng này!”
Tôi xách theo hành lý đơn sơ, bỏ lại hai gương mặt dữ tợn phía sau, một mình bước lên chuyến tàu đến trường đại học.
Học phí thì có thể vay, nhưng tôi chẳng còn một xu dính túi.
May sao, phòng ký túc xá của tôi có một cô tiểu thư tính tình nóng nảy.
Những viên đá pha lê lấp lánh trên bộ móng tay cô ấy còn đáng giá hơn cả tiền sinh hoạt một tháng của tôi.
Thế là tôi trở thành chân sai vặt của cô ấy. Ngày ngày chạy việc vặt, mua cơm xách nước. Ngay cả quần áo hay mỹ phẩm cô ấy không cần nữa, tùy tiện ném cho tôi, tôi cũng vui vẻ nhận lấy.
Ai cũng nói tôi hèn hạ, như một con chó nhỏ vẫy đuôi vì tiền, chẳng có chút tự trọng nào.
Nhưng tôi lại tính toán rất rõ ràng.
Mua hộ một bữa cơm có thể kiếm được một trăm tệ, chạy đi lấy đồ hộ cũng ít nhất được năm mươi.
Còn những bộ quần áo cô ấy vứt đi, đều là hàng hiệu.
Chất liệu mềm mại, êm ái, khác xa những bộ đồ sờn rách trong tủ quần áo của tôi.
Một kẻ không có nổi miếng cơm ăn, khi nhận được một bát cháo trắng từ người khác, phản ứng đầu tiên sẽ là cảm kích và ăn ngấu nghiến.
Chứ không phải soi mói vài hạt cát trong bát rồi lớn giọng chê bẩn.
Nhờ có cô ấy, tôi thuận lợi học hết bốn năm đại học, thậm chí còn để dành được vài chục nghìn.
Nhưng Thẩm Ngạn An thì khác.
Mỗi lần tôi chuyển tiền, anh ta đều im lặng nhận lấy.
Nhưng ngay sau đó lại giương nanh múa vuốt, hùng hổ kêu gào về lòng tự trọng, như thể mình là kẻ đáng thương nhất thế gian.
Anh ta vừa không muốn từ bỏ đồng tiền ấy, nhưng lại mong người khác quỳ xuống dâng tận tay.
Ăn bám mà còn sĩ diện.
Cơn mưa vẫn không ngừng trút xuống, xua đi cái oi bức của mùa hè.
Tôi lái xe về biệt thự, chật vật xách từng túi đồ vào nhà.
Trong phòng khách, vô số hộp quà trang nhã chất đống, chiếm trọn một góc lớn.
Tiến lại gần, tôi vẫn có thể ngửi thấy mùi da thuộc mới tinh tỏa ra từ những chiếc túi xách.
Mùi của tiền bạc.
Thật khiến lòng người phấn chấn.
Hệ thống thấy tôi đắm chìm trong đống túi hàng hiệu, không nhịn được lên tiếng:
“Ký chủ, xin cô hãy rủ lòng thương mà cứu rỗi nam phụ đi. Vì yêu mà không thể có được, cậu ấy đã mắc chứng trầm cảm rồi.”
Tôi vừa lăn lộn trên sàn, vừa cất giọng u ám:
“Tôi nghèo suốt hai mươi tư năm trời, trầm cảm còn nặng hơn anh ta!”
“Cậu mà còn lải nhải thêm câu nào nữa, tôi trầm cảm nặng đến mức chuyển thành rối loạn lưỡng cực ngay lập tức!”
Hệ thống lập tức im bặt.
Quản gia Lưu bước ra từ phòng bếp, nhìn quanh phía sau tôi, không thấy bóng dáng Thẩm Ngạn An đâu.
Bà thoáng cau mày, giọng điệu có phần trách móc:
“Tiểu thư Hứa, chẳng phải cô bảo sẽ đi đón cậu Thẩm sao?”
“Trời mưa lớn thế này, cô về một mình, còn cậu ấy thì sao?”