Nam Phụ Si Tình Đã Khổ, Tôi Còn Khổ Hơn - Chương 10

23


Lần thứ ba bác sĩ tâm lý đến, tóc ông ấy đã rụng sạch.


Lần này, ông không bắt tôi điền bảng câu hỏi nữa.


Ông nói thẳng:


"Mấy thứ đó vô dụng."


Rõ ràng, ông đã hoàn toàn buông xuôi.


Không vòng vo, ông đi thẳng vào vấn đề:


"Cô Hứa, mỗi lần cô mất kiểm soát cảm xúc, đều có ai ở đó?"


Tôi nghiêm túc suy nghĩ một lúc:


"Thẩm Ngạn An. Mỗi lần đều có hắn."


Bác sĩ tâm lý đập bàn "rầm" một cái:


"Bệnh căn chính là đây!"


"Cái tên xui xẻo này! Sau này gặp hắn thì đi đường vòng, tốt nhất giữ khoảng cách mười trượng. Tôi đảm bảo cô sẽ không bao giờ phát bệnh nữa."


Thần y.


Hoa Đà tái thế.


Chẩn đoán chuẩn xác ngay lập tức.


Tôi bừng tỉnh ngay tại chỗ.


Lập tức nghìn lần cảm tạ, tiễn bác sĩ rời đi, khắc ghi lời ông vào lòng.


Tương lai của tôi, tuyệt đối không cho phép nam phụ si tình xuất hiện lần nữa.



24


Lô đất tôi đấu giá đã được triển khai rầm rộ.


Điều khiến tôi khó hiểu là phản diện lớn nhất trong sách—mỗi lần gặp tôi đều phải mang theo hai vệ sĩ, đứng cách tôi đúng ba mét, không dám lại gần.


Rõ ràng,  trong nguyên tác, hắn là tổng tài lạnh lùng, ánh mắt vĩnh viễn thanh tỉnh, tính cách tàn nhẫn.


Mà bây giờ... có vẻ hơi khác một chút.


Có lẽ hắn đang hối hận vì đã chia lợi nhuận với tôi theo tỷ lệ 50-50.


Cũng đúng thôi.


Sau khi tôi đấu giá lô đất, trong tay không còn vốn để khởi động dự án. Hắn bỏ vào tận bốn trăm triệu, vậy mà cổ phần lại ngang bằng tôi.


Hối hận cũng là chuyện bình thường.


Khoảnh khắc này, tôi cảm thấy chính mình mới là phản diện lớn nhất trong sách.


Chim bay qua cũng phải rụng lông, người đi qua cũng phải mất tiền.


Tôi thường xuyên có mặt ở công trường để kiểm tra tiến độ.


Vậy nên, sau khi ngồi chầu chực ở biệt thự mãi không gặp được tôi, Thẩm Ngạn An phải mất rất nhiều thời gian mới lần ra chỗ này.


Rồi hắn cũng bắt đầu chầu chực ở công trường.


Tôi coi lời bác sĩ tâm lý như chân lý vàng ngọc, thuê hẳn bảo vệ—vừa thấy hắn từ xa đã lập tức đuổi đi.


Từ xa, tiếng nam phụ si tình gào thét đầy bi thương:


"Nguyệt Nguyệt! Anh chỉ muốn nói với em một câu thôi, chỉ một phút là đủ!"


Tôi chán ghét bĩu môi.


Trước mặt tôi là dự án bảy trăm triệu.


Làm gì có một phút nào để phí lời với tên sao chổi này?


Lý Vi khoanh tay, khinh bỉ liếc mắt:


"Xì, chẳng phải lại vì tiền sao?"


"Sống trong cái chuồng bồ câu lâu rồi, giờ lại bắt đầu hoài niệm cuộc sống sung sướng ở biệt thự."


Sau khi rời khỏi biệt thự, Thẩm Ngạn An cũng từng nghĩ đến chuyện khởi nghiệp.


Nhưng những ông chủ từng thân thiết với hắn, sau khi biết hắn cắt đứt quan hệ với tôi, đều làm như không quen biết.


Những mối quan hệ mà hắn từng kiêu ngạo khoe khoang, giờ đứt sạch.


Hắn ôm phần mềm chưa hoàn thiện, chạy khắp nơi, nhưng không ai buồn nhìn lấy một lần.


Còn đâu dáng vẻ kiêu ngạo năm xưa?


Trong lúc chật vật xoay sở, luật sư của tôi đuổi theo hắn để đòi lại chín trăm chín mươi tám vạn.


Số tiền bị giảm đi hai vạn, là do tôi chủ động trừ luôn tiền thuốc men cho vết thương trên trán hắn.


Tôi luôn rạch ròi về tiền bạc.


Không thu lợi của ai, cũng không cho ai chiếm lợi từ mình.


Thẩm Ngạn An không có khả năng trả nợ.


Bất đắc dĩ, hắn khởi kiện nữ chính, yêu cầu trả lại toàn bộ quà tặng.


Từ đây, nam phụ si tình và nữ chính hoàn toàn đoạn tuyệt.


Không còn tôi—nữ phụ ác độc đứng giữa, hai người họ lại lôi nhau ra tòa.


Tình yêu năm xưa, tan thành mây khói.


Sau khi trở mặt, Kiều Tĩnh an phận làm chim hoàng yến của nam chính, không còn mơ mộng trèo cao nữa.


Chuyện này tôi không quan tâm.


Điều tôi quan tâm duy nhất là—


Chín trăm chín mươi tám vạn của tôi, cuối cùng cũng về túi.


Ngày trung tâm thương mại xây xong, hệ thống đã im lặng từ lâu bỗng reo hò trong tai tôi:


"Ký chủ, tôi sắp rời đi rồi!"



25


Lương tâm ít ỏi còn sót lại trong tôi hiếm hoi nhói lên một chút.


"Xin lỗi, không thể giúp cậu hoàn thành nhiệm vụ, làm ảnh hưởng đến KPI của cậu—"


"Ký chủ! Nhiệm vụ của tôi hoàn thành rồi!"


Tiếng hoan hô vang lên trong đầu tôi.


Lúc này, tôi mới hiểu.


Nhiệm vụ của hệ thống là cứu rỗi nam phụ si tình, giúp hắn thoát khỏi bóng tối và sự cố chấp cực đoan.


Và tôi đã làm được.


Giờ đây, nam phụ chẳng còn chút u ám cố chấp nào cả.


Chỉ còn lại sự bào mòn của cuộc sống và chiếc ví xẹp lép.


Hắn không có thời gian để chìm trong đau khổ, vì đơn giao hàng sắp quá hạn.


Hắn cũng chẳng thể mãi nhớ nhung tình cũ, vì có nguy cơ bị đánh giá một sao.


Thật tuyệt vời.


Tôi tự khen chính mình.


Tôi đã thành công cứu rỗi một kẻ u ám.


Khoản đầu tư thứ hai sinh lời. 


Tôi lập tức quyên góp để xây dựng vài ngôi trường tiểu học, giúp các bé gái vùng núi nghèo có cơ hội quay lại lớp học.


Đã lâu rồi, tôi không còn mất kiểm soát cảm xúc nữa.


Những cơn ác mộng trước khi xuyên sách cũng dần rời xa tôi.


Ngày trung tâm thương mại khai trương, tôi nhận được khoản chia lợi nhuận đầu tiên.


Trùng hợp thay, hôm đó cũng là ngày tôi dọn vào nhà mới và đón sinh nhật tuổi 26.


Tôi, Lý Vi và phản diện tụ tập trong căn hộ mới, cùng nâng ly chúc mừng.


Trong lúc đó, đồ ăn mà Lý Vi đặt trên mạng được giao đến.


Cửa vừa mở ra.


Không kịp đề phòng—


 Thẩm Ngạn An xuất hiện ngay trước mặt.


26


Hắn xách theo túi thức ăn nặng trĩu, như thường lệ đưa cho người giúp việc, vừa định nói gì đó thì bất giác ngẩng đầu. 


Rồi sững sờ. 


Tôi ngồi ngay giữa sofa. 


Chỉ hai năm không gặp, mà dường như chúng tôi đã đi qua cả một đời.


Hắn đờ đẫn trong giây lát, rồi cất giọng khàn khàn:


"Nguyệt Nguyệt, anh mơ thấy một giấc mộng."


"Anh mơ thấy em giúp anh mở công ty, đưa anh lên vị trí tân quý của Cảng Thành."


"Nhưng vì lòng tự tôn mãnh liệt của tuổi trẻ, anh luôn cho rằng em cho anh tiền là một sự sỉ nhục. Rốt cuộc, anh lại lấy oán báo ơn, khiến nhà họ Hứa phá sản."


"Cũng là anh… đã hại chết em."


Nói đến cuối, giọng hắn run rẩy, nghẹn ngào.


Có lẽ, hắn đã mơ thấy cốt truyện của nguyên tác.


Mơ thấy mình từng có vinh hoa phú quý một đời, nhưng tỉnh lại, tất cả chỉ là giấc mộng Nam Kha.


Trong căn hộ mới, mỗi người một sắc mặt khác nhau.


Tôi nhìn hắn bằng ánh mắt xa lạ, không chút gợn sóng.


Lý Vi giận dỗi đảo mắt, ánh nhìn đầy khinh thường.


Còn hắn—dù đã bị xã hội mài mòn góc cạnh, vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt tràn đầy hy vọng.


Khát khao tôi có thể quay đầu.


Mong đợi tôi sẽ lại yêu hắn, kéo hắn ra khỏi vũng lầy.


Chỉ có phản diện lớn nhất của nguyên tác là điềm nhiên dựa vào sofa, ôm đầu hét lớn:


"Còn đờ ra đấy làm gì? Mau đóng cửa đi!"


"Cô Hứa nhà chúng tôi mỗi lần thấy hắn đều phát điên."


"Không đóng ngay, tuần sau tôi thật sự phải đi làm lễ thất tuần đấy!"


Cánh cửa bị đóng sầm lại.


Một cánh cửa.


Ngăn cách chúng tôi thành hai thế giới.


Không còn liên quan đến nhau.


Thế giới mà Thẩm Ngạn An từng khinh thường vô cùng.


Cả đời này, hắn cũng không thể đặt chân vào nữa.



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo