Nam Phụ Si Tình Đã Khổ, Tôi Còn Khổ Hơn - Chương 3

5.


Sắc mặt Thẩm Ngạn An lập tức tái nhợt.


Những lời này sắc bén như lưỡi dao, xé toạc lớp vỏ bọc kiêu ngạo của anh ta, phơi bày lòng tự tôn mong manh dưới chân người khác mà giẫm nát.


Trước đây, tôi luôn cẩn trọng lựa lời khi nói chuyện với anh ta, từng câu từng chữ đều suy nghĩ kỹ càng, chỉ sợ vô tình làm tổn thương lòng tự trọng yếu ớt ấy.


Anh ta lúc nào cũng thế—vừa mong được nâng niu, lại vừa cần tiền bạc đổ vào để duy trì sĩ diện.


Quản gia Lưu định lên tiếng giải vây, nhưng tôi lạnh nhạt phất tay ngắt lời:


"Bà Lưu, bà bị sa thải rồi. Thu dọn đồ đạc rời đi ngay lập tức."


"Ngoài ra, tiền bồi thường bộ sứ bà làm vỡ sẽ bị trừ vào lương tháng này."


Quản gia Lưu hốt hoảng thốt lên:


"Tiểu thư Hứa! Dựa vào đâu mà cô sa thải tôi? Tôi đâu có làm gì sai!"


Thẩm Ngạn An day trán, ánh mắt lộ rõ vẻ không hài lòng.


"Hứa Hàm Nguyệt, cô chưa từng trải qua cảnh nghèo khó, nên có biết cái kiểu dùng tiền ép người khác của cô trông đáng ghét đến mức nào không?"


Anh ta sai rồi.


Tôi đã từng nghèo.


Nghèo đến mức không mua nổi một cây bút, không đủ tiền ăn một bữa cơm.


Nghèo đến mức phải lục thùng rác tìm thức ăn.


Nghèo đến mức nhặt ổ bánh bao khô cứng mà người khác vứt bỏ, cố nuốt xuống để cầm cự qua ngày, chật vật lắm mới học xong cấp ba.


Nghèo đến mức, lần đầu tiên có một tiểu thư giàu có vứt cho tôi tờ tiền một trăm tệ để đi làm chân sai vặt, tôi đã cầm chặt tờ tiền đỏ ấy, lật qua lật lại cả đêm, không sao ngủ nổi vì vui sướng.


Nhưng tôi biết, nghèo không giống như anh ta.


Không phải kiểu đã nhận tiền của người khác, rồi quay đầu cắn lại, còn lớn tiếng lên giọng dạy đời.


Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, chậm rãi nói:


"Được thôi. Bà Lưu có thể ở lại, nhưng từ giờ, tiền lương của bà ấy sẽ do Thẩm tiên sinh chi trả."


Những lời còn lại của Thẩm Ngạn An nghẹn ngay trong cổ họng.


Anh ta bặm môi, không nói được gì.


Bởi anh ta chẳng nỡ bỏ tiền ra.


Mặc dù tôi đã chuyển cho anh ta không ít tiền, nhưng anh ta chỉ dùng để mua quần áo, phụ kiện cho bản thân, hoặc mua quà tặng nữ chính.


Chưa bao giờ, dù chỉ một lần, anh ta nghĩ đến tôi.


Quản gia Lưu bị người hầu kéo đi, vẫn vừa khóc vừa cầu xin tôi cho bà ta thêm một cơ hội.


Phía sau tôi, Kiều Tĩnh cắn môi, ánh mắt lướt qua đống túi xách hàng hiệu chất đầy dưới đất, ánh lên tia thèm muốn.


Rồi cô ta vờ vịt kéo tay áo Thẩm Ngạn An, giọng điệu rụt rè, bất an:


"Ngạn An, Hàm Nguyệt chỉ đang ghen vì anh đưa em về thôi."


"Hay là… em đi nhé?"

06.


Cô ta co rúm vai, hồn bay phách lạc, xoay người định rời đi.


Nhưng lại bị Thẩm Ngạn An túm chặt cổ tay.


"Trời đã khuya, bên ngoài còn đang mưa to, em cứ chạy loạn như vậy, nếu bị sốt cao thì phải làm sao?"


"Ngoan, tối nay cứ ở lại đây. Anh đưa em lên phòng tắm trước đã."


Nói xong, anh ta liền bước qua tôi, định dẫn Kiều Tĩnh lên tầng hai.


Thẩm Ngạn An ở căn phòng khách lớn nhất hướng Nam trên tầng hai, bên trong có đầy đủ phòng thay đồ, nhà vệ sinh, và hằng ngày đều có người hầu dọn dẹp.


Tôi lập tức lên tiếng:


"Đợi đã!"


Thẩm Ngạn An bực bội quay đầu lại, giọng điệu đầy khó chịu:


"Hứa Hàm Nguyệt, tôi khuyên cô nên biết điểm dừng. Tôi không có thời gian đôi co với cô đâu."


"Người tôi thích từ trước đến nay luôn là Tĩnh Tĩnh, còn cô, tôi chỉ xem như một người chị mà thôi."


Tôi lớn hơn anh ta một tháng, đúng là chị gái theo lý.


Lúc này, hệ thống bỗng lên tiếng:


"Ký chủ, hay là cô coi anh ta như em trai ruột đi, cứu rỗi anh ta một chút, như vậy tôi cũng dễ hoàn thành nhiệm vụ hơn."

"Phải rồi, em trai ruột của cô thường nói với cô câu gì nhiều nhất?"


Là gì nhỉ?


Hình ảnh Hứa Thiên Tứ hiện lên trong tâm trí tôi—thằng nhóc hung hăng túm tóc tôi, khuôn mặt béo tròn phóng đại ngay trước mắt.


Tôi bắt chước giọng điệu của nó, lạnh lùng thốt lên:


"Chị gái người ta đều lấy chồng để lấy sính lễ cho em trai tiêu xài, sao chị lại không chịu gả?"

 "Chị không lấy chồng, sau này tôi lấy đâu ra tiền mua nhà, mua xe?"

"Hôm nay không đánh chết chị mới lạ!"


Hệ thống im lặng.


Hai mắt tôi đỏ bừng.


Khuôn mặt của Thẩm Ngạn An dần chồng lên với Hứa Thiên Tứ.


Căm hận trào dâng khắp người.


Tôi vớ lấy chiếc bình hoa bên cạnh, hung hăng ném mạnh về phía anh ta!


Lệch nhẹ một chút.


Kèm theo tiếng thét chói tai của Kiều Tĩnh, chiếc bình hoa vỡ tan ngay dưới chân Thẩm Ngạn An, mảnh vụn văng tung tóe trên sàn.


Ban đầu anh ta hoảng sợ lùi lại một bước, nhưng nhanh chóng phản ứng, lập tức che chắn Kiều Tĩnh  phía sau, ánh mắt dữ tợn:


"Cô phát điên cái gì vậy?"


"Mau xin lỗi Tĩnh Tĩnh! Nếu không, tối nay tôi sẽ dọn ra khỏi biệt thự của cô ngay lập tức!"

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo