Nam Phụ Si Tình Đã Khổ, Tôi Còn Khổ Hơn - Chương 8

16


Trong cuốn sách này, tôi đã dốc hết gần như toàn bộ tâm huyết để nâng Thẩm Ngạn An lên thành tân quý nhân của Cảng Thành.


Vậy mà việc đầu tiên anh ta làm sau khi đứng vững gót chân, chính là thâu tóm công ty nhà họ Hứa, rồi đá chúng tôi ra khỏi hội đồng quản trị.


Chưa dừng lại ở đó, anh ta còn bắt tay với một loạt công ty khác, hợp lực bóp chết sự nghiệp mới chớm nở của cha mẹ tôi ngay từ trong trứng nước.


Từ đó, nhà họ Hứa vĩnh viễn không còn cơ hội trở mình.


Cha mẹ tôi cũng mang theo nỗi uất ức mà qua đời.


Đàn ông và phụ nữ, suy cho cùng, luôn có cách yêu khác nhau.


Đàn ông yêu phụ nữ, sẽ bỏ tiền ra để nuôi dưỡng cô ấy, như nuôi chim, nuôi mèo.


Họ sẽ không dạy cô ấy cách tự kiếm tiền, để rồi cô ấy chỉ có thể nhận chút tiền tiêu vặt, trang điểm thật xinh đẹp cho họ ngắm nhìn.


Xét đến cùng, từng đồng tiền đàn ông chi cho phụ nữ, cũng đều là vì phục vụ chính họ.


Nhưng phụ nữ thì khác.


Phụ nữ yêu đàn ông, sẽ kéo họ vào tầng lớp kiếm tiền, từng chút một dạy họ cách đứng vững, để rồi nhìn họ ngày càng phát triển, thậm chí vượt xa chính mình.


Cuối cùng, đàn ông lộ rõ bản chất, quay lưng đi tìm một cô gái trẻ hơn.


Còn người phụ nữ đã dốc lòng giúp đỡ anh ta, chỉ có thể trở thành một đóa hoa tàn bị vứt bỏ.


Tôi đã từng nghèo.


Nghèo đến mức khắc cốt ghi tâm.


Vậy nên, tôi xem tiền còn quan trọng hơn cả mạng sống.


Không ai có thể đụng đến tiền của tôi.


Tôi cười lạnh, chậm rãi nói:


"Thẩm Ngạn An, anh nhất định muốn tôi phải nói thẳng ra sao?"


"Tôi đã không còn yêu anh nữa. Anh có thể cút khỏi tầm mắt tôi, rồi vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời tôi không?"


Khoảng cách quá gần.


Tôi có thể thấy rõ đôi môi Thẩm Ngạn An khẽ run lên.


Anh ta chưa bao giờ tin rằng tôi có thể đột ngột không yêu anh ta nữa.


Tình yêu trước đây quá mức cuồng nhiệt.


Cuồng nhiệt đến mức anh ta được bao bọc trong đó, tin chắc rằng tình yêu ấy sẽ vĩnh viễn không biến mất.


"Không thể nào."


Anh ta nhìn thẳng vào tôi, trong mắt không chút gợn sóng:


"Sao em có thể không yêu anh được?"


"Hàm Nguyệt, em chỉ đang giận anh thôi, đúng không?"


"Chẳng qua vì anh quá nghèo, anh không tin bản thân có thể được một tiểu thư nhà giàu yêu thích.”


“Vì vậy, anh mới liên tục thử thách giới hạn của em, để chứng minh rằng tình yêu của em dành cho anh sẽ không thay đổi."


"Bây giờ, anh đã xác nhận em thật sự yêu anh.”


“Vậy nên, đừng cãi nhau nữa. Chúng ta hãy quay về quá khứ, tiếp tục sống những ngày như trước kia, có được không?"


17


Anh ta đang cầu xin.


Trong đôi mắt ấy, ánh lên những tia sáng vụn vỡ.


Nhưng tình yêu vốn là một món xa xỉ, chỉ dành cho những kẻ giàu sang phú quý.


Còn tôi—vừa mới xuyên vào cuốn sách này được một tháng, bỗng nhiên phú quý ập đến—hoàn toàn không thể cho anh ta thứ xa xỉ đó.


Cố tìm kiếm tình yêu từ tôi, vốn dĩ là một việc vô ích.


Người có thể yêu anh ta... đã biến mất từ lâu rồi.


Anh ta chăm chú nhìn vào mắt tôi, cố tìm kiếm chút tàn dư của tình yêu ngày trước.


Nhưng dù tìm bao lâu, bên trong vẫn chẳng có gì ngoài sự xa lạ và cảnh giác.


Nếu không phải anh ta tự xuất hiện trước mặt tôi, có lẽ tôi đã quên mất hình dáng của nam phụ si tình trong cuốn sách này.


"Anh nói đúng. Một tiểu thư nhà giàu như tôi, sao có thể yêu một kẻ tay trắng như anh?"


"Giờ thì anh đã tự chứng minh điều đó rồi. Vậy có thể cút chưa?"


Thẩm Ngạn An sợ hãi.


Lần đầu tiên, tôi nhìn thấy sự kinh hoàng trên gương mặt anh ta.


Cuộc sống ở khu ổ chuột suốt một tháng qua chắc chắn chẳng dễ chịu gì.


Vì miếng cơm manh áo, anh ta thậm chí còn phải đến những nơi phức tạp như thế này để bán rượu.


Anh ta cố gượng cười, như thể đang tự thuyết phục chính mình:


"Không thể nào..."


"Em yêu anh đến vậy, sao có thể đột nhiên không yêu nữa?"


Nói rồi, anh ta siết chặt cổ tay tôi, định kéo ra ngoài:


"Hàm Nguyệt, chúng ta nói chuyện riêng."


"Em đi với anh."


Sức anh ta lúc này rất lớn.


Giống như bàn tay thô ráp của cha tôi—người đã lao động trên đồng ruộng quanh năm.


Ngày tôi bị lừa về nhà để gả đi, tôi đã cãi nhau với cha rất lâu.


Cuối cùng, ông cũng kéo chặt cổ tay tôi như vậy, lôi vào trong phòng:


"Hứa Chiêu Đệ, mày ra đây! Học đại học vài năm là tưởng mình có cánh rồi hả?"


"Tao nói cho mày biết, mày lấy chồng cũng phải lấy, không lấy cũng phải lấy!"


Ký ức cũ đột nhiên ùa về, hòa lẫn với hiện thực.


Không ai thấy được đôi mắt tôi lúc này đã đỏ rực lên.


Giống như có thứ gì đó chiếm lấy đầu óc tôi.


Tôi thét lên, vớ lấy chai bia trên bàn, đập thẳng xuống đầu Thẩm Ngạn An!


"Rầm—"


Máu tươi tràn qua kẽ tay anh ta.


Sự kinh hoàng và đau đớn đông cứng trên gương mặt anh ta.


Anh ta không thể tin được—người con gái từng yêu anh ta đến chết đi sống lại, nay lại ra tay tàn nhẫn như vậy.


Dưới sàn, mảnh vỡ thủy tinh văng lên tung tóe.


Ở góc phòng, phản diện co rúm lại trên ghế sofa, ôm đầu, hoảng loạn hét lên:


"Lợi nhuận... chúng ta chia bốn sáu... Không không không! Năm năm! Chia năm năm!"


"Đánh hắn là được rồi, đừng đánh tôi nữa!"


"Tôi lập tức bảo thư ký soạn lại hợp đồng! Này, Tiểu Đổng, mau in hợp đồng mới đi! Lợi nhuận đổi thành năm năm! Nếu cậu còn không tới, tuần sau tôi cúng đầu thất luôn đấy!"


Cả căn phòng rơi vào hỗn loạn.


Hệ thống run rẩy ôm lấy tôi, khóc nức nở:


"Ký chủ, tôi sai rồi! Mau gọi bác sĩ tâm lý đến kiểm tra đi!"


"Tôi thề, từ nay sẽ không bắt cô đi cứu rỗi nam phụ hắc hóa nữa!"

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo