Năm tháng cũ vấn vương, một ngày tình tan vỡ - Chương 10

19


"Xin lỗi."


Bước ra khỏi cổng rồi rẽ vào một quán cà phê, tôi đang định mở lời thì Lục Dịch Phi đã vội vàng lên tiếng.


"Y Linh… thật ra anh không bận tâm…"


Tôi cắt ngang lời anh ấy.


"Cảm ơn anh đã mang khăn quàng đến, tiện thể còn cứu em."


Lục Dịch Phi dường như nhận ra điều gì đó, thở dài.


"Anh lái xe đưa em đi dạo một vòng nhé?"


Tôi lắc đầu.


"Em muốn ở một mình một lát."


Cả ngày hôm nay, tôi bị quá nhiều người cuốn theo bước về phía trước.


Tôi thật sự rất mệt.


Sau khi Lục Dịch Phi rời đi, tôi ngồi lặng lẽ trong góc quán cà phê.


Lắng nghe bản nhạc êm đềm vang lên.


Bỗng nhiên có một trận xáo trộn, đám đông bên cạnh trở nên hỗn loạn.


Hai cô gái cầm chai thủy tinh lao về phía tôi.


"Nếu không phải vì mày, anh ấy sao có thể giải nghệ!"


"Đã có bạn trai rồi còn quyến rũ anh ấy!"


"Trước đây anh ấy còn bị truyền thông chụp lại cảnh đánh nhau, cũng là do con đ.ĩ này!"


Tôi cảm nhận từng điểm bỏng rát rơi trên mặt mình.


Một bàn tay to lớn chắn ngay trước mắt tôi.


Chất lỏng từ trong chai thủy tinh văng ra, tất cả bị bàn tay ấy đỡ lấy.


Một ít bắn lên mặt và quần áo tôi.


Hơi đau.


Như kim nhọn châm vào da.


Sau đó, tôi thấy hai cô gái kia bị bảo vệ khống chế.


Chiếc chai thủy tinh lăn dưới chân tôi, nhãn dán trên đó ghi: [H₂SO₄].


Tôi sững sờ nhìn bàn tay, cổ tay và cánh tay người trước mặt, tất cả đều nổi lên những vết bỏng rộp kinh hoàng.


Tôi nhất thời không dám gọi tên anh ta.


Bởi vì tôi nhớ rõ, tay anh ta không hề như vậy.


Âm thanh mắng chửi, tiếng khóc, tiếng bước chân xung quanh dần trở nên mơ hồ.


Chỉ có giọng nói của Tề Dã gọi tôi: "Y Linh", là chân thực nhất.


Tay anh ta giơ lên lơ lửng trong không trung, không dám chạm vào tôi.


Ý thức tôi quay lại, tôi lập tức cởi khăn quàng giúp anh ta lau vết bỏng.


Dù đã sơ cứu kịp thời và được đưa vào bệnh viện, nhưng làn da trên tay Tề Dã vẫn bị ăn mòn nghiêm trọng.


"Giờ thì chắc chắn phải giải nghệ rồi.”


“Y Linh, anh thấy Lục Dịch Phi lái xe rời đi rồi.”


“Chúng ta sẽ kết hôn, đúng không?"


Giọng nói của Tề Dã khẽ vang bên tai tôi.


Nhưng tôi không thể thốt ra dù chỉ một chữ.


Tề Dã bị y tá kéo đi để tiếp tục xử lý vết thương.


20


Trong nhà ăn bệnh viện, ánh mắt lạnh lùng của mẹ Tề lướt qua tôi, rồi chậm rãi mở miệng.


"Tôi sẽ không trách cô, cũng không yêu cầu cô điều gì.”


“Đây là cái giá mà nó phải trả vì trước đây quá chìm đắm trong trò chơi."


Tôi kinh ngạc nhìn người phụ nữ trước mặt — một người vẫn giữ được sự bình thản đến đáng sợ dù con trai mình vừa bị tạt axit.


"Cái đó gọi là thể thao điện tử chuyên nghiệp."


"Chuyên nghiệp?”


“Suốt ngày ngồi trước máy tính, dù có chơi giỏi đến đâu, chẳng phải cũng giống như lũ khỉ trong sở thú cho người ta xem sao?”


“'Nghề nghiệp' này và khỉ có gì khác nhau?"


Tôi không biết phải nói gì nữa.


Chỉ lặng lẽ dùng thìa khuấy tách cà phê trước mặt.


Mắt tôi dán chặt vào lớp latte art đang tan dần theo từng vòng khuấy.


"Cô yêu Tề Dã đúng không?"


Mẹ Tề đột nhiên hỏi tôi.


Tôi không trả lời.


Ngay cả chính tôi cũng không muốn hỏi mình câu đó, thì làm sao tôi có thể ép mình trả lời?


Khi trưởng thành, con người sẽ hiểu rằng không phải câu hỏi nào cũng nhất thiết phải có đáp án.


Để trống bài thi có lẽ sẽ khiến tôi dễ chịu hơn.


"Nhưng tôi sẽ kết hôn với anh ấy."


Mẹ Tề hơi ngạc nhiên nhìn tôi.


"Tôi cũng không có yêu cầu gì khác.”


“Chỉ mong rằng nếu gia đình họ Tống tìm đến bà đòi tiền, xin bà đừng cho họ.”


“Từ giờ họ không còn liên quan gì đến tôi nữa.”


“Nếu họ quấy rầy tôi, mong gia đình bà đứng ra giải quyết."


Ánh mắt mẹ Tề lướt qua tôi, hướng về phía sau lưng tôi.


Tề Dã đứng cách chúng tôi hai, ba mét, bàn tay quấn đầy băng gạc.


Anh ấy khó nhọc lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhẫn.


Chiếc nhẫn mà anh từng tùy tiện ném cho tôi, sau đó bị tôi cười nhạo.


Tề Dã gắng gượng nâng tay lên, muốn đeo nhẫn cho tôi, nhưng tôi cản lại.


"Tôi tự đeo được."


"Không, để anh đeo cho em."


"Anh không hiểu tại sao tôi đồng ý kết hôn với anh à?"


"Đúng vậy, chúng ta sắp kết hôn rồi."


Tề Dã lảng tránh câu hỏi.


Cuối cùng, tôi giật lấy hộp nhẫn, mở ra, tự mình đeo vào.


21

Bài đăng thông báo giải nghệ để chuẩn bị kết hôn của Tề Dã, ngoại trừ một số fan quá khích, phần lớn người hâm mộ đều lý trí.


Thậm chí, sau khi anh ấy từ bỏ tiền đồ của mình, lại còn vì tôi mà chắn đi một vụ bạo lực, không ít người đã bắt đầu "đẩy thuyền" cho chuyện tình của chúng tôi.


Không kết hôn thì khó mà kết thúc được mọi chuyện.


Cuối cùng, tôi chọn kết hôn với Tề Dã.


Rốt cuộc là vì sợ bị mạng xã hội dùng đạo đức ràng buộc, hay vì muốn thoát khỏi gia đình nhà họ Tống, hoặc có lẽ là vì tình yêu— chính tôi cũng không thể nói rõ được.


Tay của Tề Dã vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng anh ấy nhất quyết muốn tổ chức đám cưới.


Một đám cưới vội vàng nên trông có vẻ đơn giản.


Nhưng bố mẹ và em trai tôi lại vui mừng rạng rỡ.


Họ nghĩ rằng chỉ cần mẹ của Tề Dã có tiền, sớm muộn gì cũng có thể "kiếm chác" được.


Đêm tân hôn, Tề Dã uống hơi say.


Tôi tưởng anh ấy sẽ ngủ mê mệt, nhưng đột nhiên anh lại như sống lại, nhất quyết muốn dẫn tôi đến quán net bên cạnh khu đại học.


Nơi chúng tôi đã từng ở bên nhau suốt một năm.


Cũng là nơi chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên.


Ông chủ quán net rất quen thuộc với anh ấy.


Ánh mắt rơi xuống người tôi phía sau Tề Dã.


"Ơ? Cô gái này trông quen quen nhỉ?"


"Mấy năm rồi không đến đây rồi phải không? Gọi là Tống…"


"Tống Y Linh."


Tề Dã tự mình nói ra tên tôi.


Ông chủ quán net chợt bừng tỉnh.


"À! Mấy năm nay cậu mỗi lần quay lại đều hỏi tôi có gặp cô ấy không."


"Là cô nữ sinh đại học từng chơi game cùng cậu hồi đó?"


"Bây giờ là vợ tôi."


Sau khi biết chúng tôi đã kết hôn, ông chủ mỉm cười chúc phúc: "Bách niên giai lão."


Tôi đỡ lấy Tề Dã đang say khướt dựa vào người mình, nhận lời chúc từ ông ấy.


Những ngày tháng trước đây, tôi chưa từng nghĩ rằng chúng tôi sẽ chia tay.


Những năm tháng sau này, tôi cũng chưa từng nghĩ rằng chúng tôi sẽ kết hôn.


(Chính văn hoàn.)




Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo