Nghe Nói Em Thích Anh - Chương 10

Đối mặt với câu hỏi của cô gái, Lâm Phi hoảng sợ.
 
"Xin lỗi."
 
"Tớ chỉ là không muốn cậu ghét tớ."
 
Lâm Phi luôn có lý do để biện minh cho bản thân.
 
Cô gái nghẹn ngào một chút, rồi lại hỏi tôi, "Cho dù vậy, cô cũng không thể ở khách sạn lộn xộn với Trần Ký..."
 
Lời vừa dứt, cư dân mạng đã thay tôi trả lời câu hỏi này.
 
"Mọi người có nhầm lẫn không?"
 
"Hôm qua chị Kiều Y còn ôm hôn bạn trai ở cổng trường mà."
 
"Thật lòng mà nói, bạn trai chị ấy đẹp trai hơn Trần Ký nhiều, không hiểu lý do chị ấy quyến rũ Trần Ký là gì."
 
Thẩm Lộ Châu xuất hiện ở đằng xa, gọi tôi một tiếng: "Y Y, sao vậy?"
 
Cô gái nhìn thấy Thẩm Lộ Châu, vẻ mặt ngơ ngác, "Anh Thẩm..."
 
Thẩm Lộ Châu ừ một tiếng, ôm lấy tôi, hỏi: "Sao em lại ở đây?"
 
Ánh mắt cô ấy đảo qua đảo lại giữa tôi và Thẩm Lộ Châu một lúc, nhận ra mình đã nhầm lẫn, "Không có gì... chỉ là... có chút hiểu lầm nhỏ."
 
Thẩm Lộ Châu nhìn thấy mấy người ở hiện trường, hiểu ra chuyện gì, giọng điệu lập tức lạnh đi: "Trần Ký, tại sao chuyện vớ vẩn của cậu và bạn gái cũ đến tận hôm nay vẫn còn Lâm Phiền Kiều Y. Tôi nhớ Kiều Y đã từ chối cậu không dưới một lần rồi đúng không?"
 
Trần Ký mặt xám như tro, "Ừ."
 
Cô gái có vẻ bối rối, "Tại sao Lâm Phi lại nói là cô không cho cô ấy và Trần Ký yêu nhau?"
 
Tôi cười cười, "Tôi và hai người họ đã tuyệt giao từ lâu rồi. Lâm Phi cứ nhất quyết muốn tôi làm bạn với cô ấy thì mới chịu tiếp tục yêu Trần Ký."
 
"Vậy thì chuyện này không liên quan đến cô sao?" Cô gái chợt hiểu ra, "Là do cô ta tự gây ra."
 
Khi tôi và Thẩm Lộ Châu rời đi, cô gái đó đang nổi giận với Lâm Phi.
 
"Cậu khóc lóc như vậy cho ai xem chứ! Đừng có coi tớ là đồ ngốc... Tớ đi tàu suốt đêm với cậu, cậu lại lừa dối tớ như vậy."
 
Tôi thở dài, hỏi Thẩm Lộ Châu: "Anh quen cô ấy sao?"
 
"Ừ, khoa báo chí, môn chuyên ngành còn chưa học được ba bảy hai mươi mốt, đã học người ta ra vẻ trượng nghĩa."
 
Thẩm Lộ Châu nắm tay tôi, "Đợi cô ấy làm rõ mọi chuyện rồi báo cáo với thầy cô giáo sau nhé."
 
15
 
Văn của cô gái kia không tệ.
 
Cách kể chuyện sinh động như thật đã gây ra một làn sóng không nhỏ trên mạng.
 
Không ít cư dân mạng cảm thán: "Loại người vừa ngu ngốc vừa xấu xa này nên tránh xa."
 
"Mấy người thật đáng thương, đều bị cô ta lừa rồi."
 
Lâm Phi vì chuyện này mà bị thầy cô trong trường gọi lên nói chuyện.
 
Sau khi về thì cả ngày ủ rũ không vui.
 
Thành tích học tập sa sút nghiêm trọng.
 
Trần Ký vì hôm đó say rượu cãi lại giáo sư mà bị giáo sư hướng dẫn yêu thích hủy bỏ tư cách nhập học.
 
Ngày nhận được điện thoại của bố mẹ, tôi vừa đúng lúc nhận được giấy báo nhập học cao học.
 
"Trần Ký gặp chuyện rồi."
 
"Sao vậy?"
 
"Khi qua đường bị xe cán vào chân, đang phẫu thuật. Bác sĩ nói có thể sẽ bị tàn tật."
 
Sự việc xảy ra đột ngột, lại đúng vào lúc chuẩn bị hồ sơ nhập học, tôi không có tâm trạng hỏi nhiều.
 
Đến khi sau này nói chuyện kỹ hơn với bố mẹ, tôi mới biết, Trần Ký bị Lâm Phi đẩy.
 
Bố mẹ Trần Ký muốn kiện người ta, nhưng phát hiện ra là Trần Ký động tay trước.
 
Không có lý.
 
Chuyện sau đó, tôi không rõ nữa.
 
Cuộc đời của họ, không liên quan đến tôi.
 
Hôm đó, Thẩm Lộ Châu hạ cánh xuống Bắc Kinh.
 
Thời tiết buổi trưa ấm áp, mùa thu kéo dài.
 
Tôi từ taxi chạy xuống, gió thổi mái tóc mà tôi vất vả chải chuốt rối tung.
 
Thẩm Lộ Châu xách một chiếc vali da đen, lười biếng ngồi dựa vào bệ đá ven đường, hai chân dài tùy ý bắt chéo, vẫy tay với tôi.
 
"Bạn gái, lâu rồi không gặp."
 
Lời cuối
 
Nhiều năm sau khi tốt nghiệp, tôi và Thẩm Lộ Châu tranh thủ thời gian bận rộn về thăm quê một chuyến.
 
Lớp trưởng nghe tin, nhất quyết tổ chức một buổi họp lớp.
 
Vì vậy tối hôm đó, tôi lại gặp Trần Ký và Lâm Phi.
 
Thực ra ban đầu, tôi không nhận ra Trần Ký.
 
Anh ta bây giờ đã khác xưa rất nhiều.
 
Mặc vest, thắt cà vạt, mồ hôi nhễ nhại, đi khập khiễng vào nhà, đưa danh thiếp cho từng người.
 
"Ôi chao, tổng giám đốc Trần bây giờ đang làm ở đâu vậy?"
 
Nếu không phải lớp trưởng trêu chọc anh ta, gọi anh ta là tổng giám đốc Trần, tôi căn bản không nhận ra, anh ta chính là Trần Ký.
 
Trần Ký vẻ mặt lúng túng, "Công ty môi giới bất động sản, tạm đủ sống, mọi người có nhu cầu tìm tôi, có thể giảm giá."
 
Mọi người đều im lặng.
 
Thời buổi này, môi giới nhà đất không dễ làm.
 
Các cửa hàng ở thành phố nhỏ đã đóng cửa gần hết.
 
Trần Ký nhìn thấy tôi và Thẩm Lộ Châu, do dự hồi lâu mới lên tiếng: "Cậu và Lộ Châu ở lại Bắc Kinh à?"
 
"Ừ."
 
Tôi lịch sự đáp một tiếng, không nói gì thêm.
 
Trái lại, lớp trưởng thao thao bất tuyệt kể hết mọi chuyện của hai chúng tôi: "Kiều Y và Thẩm Lộ Châu không phải người thường đâu, người ta có công ty riêng, khởi nghiệp ở Bắc Kinh, nghe nói mấy năm nay kiếm được không ít..."
 
Trần Ký càng thêm lúng túng.
 
Từ đầu đến cuối, đều cúi đầu uống rượu một mình.
 
Lâm Phi thì bận rộn nghịch điện thoại, vẻ mặt thất thần.
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo