"Bác sĩ, phiền ông giúp tôi báo cảnh sát."
Tôi đã gắng gượng đến cực hạn, trước mắt tối sầm.
Khoảnh khắc ngã ra sau, một đôi tay vững vàng đỡ lấy tôi.
Hương xà phòng sạch sẽ xen lẫn chút bạc hà len vào mũi.
Giọng nói lạnh nhạt nhưng rõ ràng của Thẩm Lộ Châu vang lên trên đỉnh đầu:
"Cô ấy ăn tối hơi ít, có lẽ bị hạ đường huyết. Phiền bác sĩ kiểm tra giúp cô ấy."
Giữa lúc ý thức mơ hồ, tôi hình như nghe thấy tiếng quay số.
Giọng nói lãnh đạm của Thẩm Lộ Châu lờ mờ truyền đến:
"Xin chào, tôi muốn báo cảnh sát."
06
Bác sĩ cho tôi uống một túi đường glucose, tôi mới dần tỉnh lại.
Thẩm Lộ Châu đã gọi điện xong, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm Phi.
Lâm Phi chột dạ trốn vào lòng Trần Ký.
"Tớ... tớ chỉ ăn một chút thôi, hơn nữa bánh để ở đó vốn là để ăn mà."
Thẩm Lộ Châu thản nhiên nói: "Nhưng bác sĩ nói, cậu không giống như chỉ ăn một chút."
"Chuyện này, chờ cảnh sát điều tra camera, trước mặt họ nói rõ ràng thì tốt hơn."
Hồi học cấp ba, tôi biết Lâm Phi sợ rắc rối.
Thấy cảnh sát đi trên đường còn bước sai nhịp.
Lần nào cũng trốn sau lưng tôi.
Lần này cảnh sát đến, cô ấy sợ đến mức không dám động đậy.
Tôi kể tường tận sự việc với cảnh sát.
Cảnh sát chỉ vào video cô ấy ăn ba miếng bánh, hỏi:
"Biết dị ứng mà ăn ba miếng? Nhân xoài to thế mà không nhận ra?"
Lâm Phi sợ đến tái mặt, liên tục nói xin lỗi.
"Xin lỗi... tớ chỉ tham ăn thôi."
"Không có lần sau nữa."
Cô ấy cúi đầu, lặng lẽ rơi nước mắt.
Trần Ký lại mềm lòng.
"Được rồi, sau này đừng tham ăn nữa là được."
Thái độ khác hẳn lúc nãy khi trách tôi.
Tôi đưa điện thoại của Thẩm Lộ Châu ra trước mặt Trần Ký, giơ mã QR.
"Lâm Phi ăn bánh của tôi, cậu đập vỡ điện thoại của tôi, trước mặt cảnh sát và bác sĩ, trả tiền đi."
Thẩm Lộ Châu chậm rãi nói: "Tôi làm chứng, bạn gái tôi thực sự có tổn thất tài chính."
Trần Ký mặt mày khó coi, nhưng trước mặt cảnh sát, đành chuyển tiền.
Lúc thấy Thẩm Lộ Châu dìu tôi rời đi, sắc mặt anh ta chợt sa sầm.
…
07
Rời khỏi bệnh viện, tôi men theo con hẻm nhỏ phía trước mà đi rất lâu.
Càng đi càng nhanh.
Cho đến khi rẽ qua một góc đường, nhìn thấy con phố vắng lặng, tôi mới ngồi xổm xuống, vùi mặt vào giữa hai đầu gối.
Đêm hè yên tĩnh.
Biển hoa đinh hương tím vươn qua hàng rào sắt cũ kỹ của khu chung cư, vươn ra ngoài.
Một cơn gió thổi qua, những cánh hoa bay lả tả.
Đèn đường lờ mờ.
Trên mặt đất chỉ có hai cái bóng.
Một là tôi đang ngồi xổm.
Một là Thẩm Lộ Châu đang đứng.
Anh nói: "Không sao, cứ khóc đi, tôi sẽ giữ bí mật."
Cảm xúc bị đè nén cả một ngày cuối cùng cũng sụp đổ, tiếng nức nở vang qua giàn hoa đinh hương, vọng lại ở góc phố vắng người trong màn đêm.
Trước khi đến đây, tôi đã nghĩ kỹ rồi.
Bị từ chối cũng không sao.
Ít nhất vẫn còn có Lâm Phi bên cạnh.
Trên đường đến đây, tôi và Lâm Phi còn nói chuyện rất vui vẻ, từ đồ ăn đến danh lam thắng cảnh, thậm chí còn bàn bạc rằng nếu tỏ tình thất bại, sẽ đi quán bar nào để quẩy tưng bừng.
Thế nhưng suốt một ngày qua, tôi đã phải chịu sự sỉ nhục của Trần Ký và sự phản bội của Lâm Phi.
Cảm xúc đã đến giới hạn không thể chịu đựng thêm nữa.
Thẩm Lộ Châu đứng cách tôi không xa.
Vừa đủ để tránh khỏi tầm nhìn trực diện của tôi.
Để tôi có thể che giấu gương mặt nhếch nhác của mình.
Đứng yên một lúc lâu, tôi mới đứng dậy với đôi mắt sưng đỏ.
"Hôm nay cảm ơn cậu."
Thẩm Lộ Châu không nhìn vào mắt tôi, mà chỉ chăm chú nhìn vào điện thoại, hờ hững đáp một tiếng "Ừ".
"Vẫn còn ba tiếng nữa mới sáng, ngủ một giấc thật ngon đi, công viên giải trí dời sang ngày kia, được không?"
Giọng tôi khàn đặc, nói một câu "Được".
Lúc này, một chiếc xe cảnh sát đi ngang qua, dừng lại trước mặt chúng tôi.
Cửa kính xe hạ xuống, người bên trong thân mật chào hỏi Thẩm Lộ Châu.
"Tiểu Châu, đây là bạn cháu à?"
Thẩm Lộ Châu đáp: "Ừ, cô ấy không đặt được khách sạn, dì Trần nói tối nay có thể ở nhà dì ấy. Phiền chú đưa cô ấy qua đó."
"Yên tâm đi, lên xe đi cháu."
Thấy tôi ngẩn người nhìn anh, Thẩm Lộ Châu nhàn nhạt giải thích:
"Sợ cậu không yên tâm, nên tìm chú nhỏ của tôi đưa cậu đến chỗ đáng tin cậy để nghỉ ngơi."
Lúc này tôi mới hoàn toàn hiểu ra.
Anh sợ tôi không tin anh.
Nên dứt khoát tìm một người cảnh sát thân quen, đưa tôi đến nơi an toàn.
Tôi há miệng, chợt nhận ra hôm nay mình đã nói "cảm ơn" quá nhiều lần.
Vì vậy tôi đổi giọng:
"Ngày kia... tôi mời cậu ăn cơm."
Thẩm Lộ Châu mỉm cười, dường như đã đoán được suy nghĩ của tôi vừa rồi, nói:
"Câu này cậu cũng nói rồi."
Thấy tôi có chút lúng túng, anh thay tôi mở cửa xe.
"Được rồi, ngày kia gặp."
Cửa xe đóng lại, khi tôi còn chưa kịp nói lời tạm biệt, bóng dáng của Thẩm Lộ Châu đã dần khuất xa trong cảnh đêm.