Nhấn Chìm - 14

Một buổi chiều nọ, tôi uống đến say mèm, ngồi trên ghế dài bên bờ sông nghỉ ngơi.
 
Lúc tỉnh lại mới phát hiện Thẩm Hạ Nùng không biết từ khi nào đã ngồi cạnh tôi.
 
Cô ấy chỉnh lại cổ áo cho tôi, nói: “Anh chỉ cần mở lời, em sẽ giúp anh.”
 
Tôi không nói gì, cầm áo khoác đứng dậy rời đi.
Nhưng cuối cùng, Trình Nặc vẫn biết được sự thật.
 
Nhân lúc tôi không có ở đó, cô ấy đã lén chạy đến bệnh viện.
 
Khoảnh khắc tìm thấy cô ấy, đầu ngón tay tôi lạnh ngắt, trong lòng đã có dự cảm chẳng lành.
 
Ánh sáng cuối cùng trong mắt cô ấy cũng đã tắt.
Trình Nặc chết rồi.
 
Ngã từ tầng thượng xuống, chết trong thảm khốc.
Mẹ cô ấy lao đến mép sân thượng, khản giọng gọi tên con gái, rồi ngất lịm đi.
 
Tôi đỡ bà ta dậy, bên tai chỉ còn lại tiếng gió gào thét.
 
[Tôi thật sự đáng ghét đến vậy sao?]
 
[Thật sự đáng hận đến thế sao?]
 
[Đến mức khiến anh sẵn sàng nhục mạ tôi trước mặt bao nhiêu người, thà hủy hoại tôi còn hơn.]
 
Đến tận lúc chết, cô ấy vẫn căm hận tôi.
 
Cô ấy chưa bao giờ tha thứ cho tôi.
 
Ngày thứ tám sau khi Trình Nặc qua đời, mẹ cô ấy bị sảy thai.
 
Ba tôi đã ngoại tình từ một năm trước.
 
Bà ta vẫn còn nuôi hy vọng có thể giữ chân ông ấy bằng đứa con trong bụng.
 
Nhưng bây giờ, đứa bé đã không còn, Nhan Ngữ cũng ra đi rồi.
 
Bác sĩ đã cảnh báo từ lâu rằng bà ta đã là sản phụ lớn tuổi, lại còn mắc ung thư tuyến giáp.
 
Mặc dù những năm qua bệnh tình được kiểm soát khá tốt, nhưng cơ thể vẫn không thích hợp để mang thai.
 
Cùng thời điểm đó, nhân tình của ba tôi tuyên bố đã mang thai, ông ta dọn ra ngoài sống cùng cô ta.
 
Mẹ của Trình Nặc trở nên thẫn thờ, thường xuyên ngồi lặng lẽ nhìn căn phòng mà Trình Nặc từng ở.
 
Sau lễ tang của Trình Nặc, tôi đưa cho bà ta xem những bức ảnh hiện trường do cảnh sát chụp lại.
 
Bà ấy chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi hét lên, đẩy tôi ra, ngã lăn xuống giường.
 
Tôi đỡ bà ta dậy, dìu nằm lại lên giường.
 
“Sau này bà chỉ còn lại một mình, phải tự chăm sóc tốt cho bản thân.”
 
Bà ta bỗng ngẩng đầu nhìn tôi, đôi môi run rẩy:
“Ý cậu là gì… cậu cũng không muốn lo cho tôi nữa sao?”
 
Tôi không đáp, chỉ đặt xấp ảnh lên tủ đầu giường.
Bà ta nhặt ảnh lên, ôm chặt vào lòng, lẩm bẩm:
 
“Con bé lúc nào cũng ngoan ngoãn như vậy. Ba nó đánh tôi, nó liền lao ra chắn trước mặt tôi, bị đánh đến chảy máu mũi cũng không chịu tránh ra. Hồi đó tôi suốt ngày khóc, nó thì như một người lớn bé nhỏ, nấu cơm cho tôi, lau nước mắt, chăm sóc tôi. Nó nói nó thương mẹ lắm, sau này lớn lên nhất định sẽ bảo vệ mẹ thật tốt.”
 
“Nhưng hôm đó, trước khi chết… nó nói… không muốn làm con gái tôi nữa.”
 
Nước mắt bà ta chảy xuống, nghẹn ngào nói:
“Chắc là nó hận tôi lắm…”
 
“Mắt nó bị mù, tôi không đòi lại công bằng cho nó.”
 
“Con của nó mất đi, còn tôi thì lại mang thai con của dượng nó.”
 
“Nó có phải cảm thấy tôi đã không cần nó nữa… nên nó cũng không cần tôi nữa…”
 
Bà ấy bỗng trừng đôi mắt đầy tơ máu nhìn tôi, gào lên:
 
“Không phải cậu đã nói sẽ nhảy xuống cùng nó sao?
 
“Tại sao cậu còn sống? Cậu đi chết đi—!
 
“Chính cậu đã làm mù mắt nó!
 
“Cậu đáng lẽ phải chết theo nó!”
 
Bà ấy nhặt gối và đèn bàn thủy tinh lên ném về phía tôi.
 
Rầm!
 
Mọi thứ vỡ tan tành.
 
Bà ấy nói đúng.
 
Bọn tôi đều là tội nhân.
 
Trước khi rời đi, tôi nghe thấy tiếng bà ấy khóc nấc:
 
“Tôi đã nghĩ… con có thể đầu thai vào bụng tôi lần nữa, tôi muốn coi đứa bé này là con… nhưng nó… mẹ cũng không giữ được.”
 
Về đến nhà, tôi nuốt xuống một viên thuốc.
 
Ethambutol.
 
Còn có Chloramphenicol.
 
Rất nhanh thôi, tôi sẽ có thể trả lại tất cả những gì tôi nợ em.
 
Còn bao lâu nữa nhỉ?
 
Sắp rồi.
 
Lần này, tôi sẽ không thất hứa.
 
 
Tôi nhận được một cuộc gọi từ Thẩm Hạ Nùng.
Đầu dây bên kia có tiếng gió rít, giọng cô ta cũng trở nên mơ hồ:
 
“Anh Trì, trong lòng anh, em vĩnh viễn không bằng một người đã chết, đúng không?”
 
“Những gì cô ta có thể làm cho anh, em cũng có thể.”
 
“Nếu em cũng nhảy xuống một lần, liệu anh có yêu em không?”
 
Tôi im lặng trong giây lát:
 
“Chưa từng có sự lựa chọn đó.”
 
“Đêm Trình Nặc nhảy xuống, tôi đã nghĩ đến việc nhảy theo.”
 
“Nhưng đối với cô, tôi sẽ không.”
 
“Thẩm Hạ Nùng, đừng tùy hứng nữa, nhất là trước mặt một người không quan tâm đến mình.”
 
Là tôi sai rồi.
 
Cô ta và Trình Nặc chưa bao giờ giống nhau.
Cô ấy không chiếm đoạt, càng không ngu ngốc như vậy.
 
Nhưng tôi lại vì một chút cố chấp nực cười trong lòng, hết lần này đến lần khác làm tổn thương cô ấy.
 
Khi đó, cô ấy đang mang thai con của tôi.
 
Hẳn là cô ấy đã hoàn toàn thất vọng về tôi rồi.
 
Nhìn tôi dung túng một người con gái khác.
 
Nhìn tôi tìm kiếm bóng hình cô ấy trên một người khác.
 
Nhìn tôi đắm chìm trong đôi mắt của một người khác.
 
Cô ấy không biết rằng, sự để ý nhỏ bé mà cô ấy vô tình để lộ ra lại khiến tôi vui sướng đến điên cuồng.
 
Cũng khiến tôi, vào mỗi đêm sau đó, khi nhớ lại từng chi tiết đều hối hận đến tột cùng.
 
Tất cả, đều là tôi đáng phải nhận.
 
Đầu dây bên kia vang lên tiếng nhiễu loạn, sau đó là tiếng nức nở khe khẽ:
 
“Em không hiểu anh đang nói gì. Anh không tin em phải không? Em đợi anh mười phút, nếu anh không đến, em sẽ nhảy…”
 
Tôi cúp máy.
 
Lần cuối cùng nhỏ Cloramphenicol vào mắt.
 
Nhãn cầu tôi đau nhói, không thể nhìn rõ mọi thứ, không thể phân biệt màu sắc, trước mắt chỉ còn lại những tia sáng trắng vụn vỡ chớp tắt liên tục.*
 
Thì ra, lúc đó em đã đau đớn và sợ hãi đến thế này.
 
Đây là tháng thứ năm tôi dùng thuốc.
 
Tôi đã mắc chứng viêm dây thần kinh thị giác nghiêm trọng.
 
Dựa vào ký ức và cảm giác, tôi luồn sợi dây qua cổ.
 
Trước khi mất đi ý thức, tôi siết chặt hạt phong thủy trong tay.
 
Đây là thứ duy nhất thuộc về tôi trong những gì cô ấy để lại.
 
Chậm trễ đến tận bây giờ, cuối cùng tôi cũng hiểu ra.
 
Tôi luôn chờ cô ấy nói yêu tôi, mà cô ấy lại luôn đợi lời xin lỗi từ tôi.
 
[Hoàn] 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo